25
Sau bữa sáng, Iva phải dọn dẹp bàn ăn, nhưng cô vẫn chưa bày biện sách
vở, giấy tờ và các loại bút cho lớp học buổi sáng của mình như mọi khi.
Roman yêu cầu cô đợi cho đến khi anh nói chuyện xong với Milo.
Cậu bé bước vào phòng và ngay lập tức tỏ ra cảnh giác. “Chuyện gì đang
xảy ra vậy chú? Những đứa khác đâu?”
Roman ngồi ngay đầu bàn, dùng chân gạt một cái ghế sang bên phải và
ra lệnh “Ngồi xuống.”
Milo mang nét đặc trưng của dân du thủ du thực - một phần giống lũ trẻ
vô gia cư luôn ngửa tay ăn xin, một phần giống mấy tên móc túi vặt - Iva
chưa bao giờ thích cậu. Làn da vàng tái và đôi mắt ti hí, nhìn như thể cậu
chưa từng có một bữa ăn đầy đủ hay một giấc ngủ ngon, tuổi thơ dữ dội
hằn sâu lên đôi mắt.
“Iva, em yêu à, em có thể mang cho anh hai lít nước và mấy cái cốc được
không? Thêm một chút đá nữa, nếu em không phiền.”
Milo có thể học được rất nhiều từ Roman, đặc biệt là cách cư xử sao cho
lịch sự. Nhất là cách nói mấy câu Làm ơn và Cám ơn. Liệu Iva có muốn
làm việc quần quật từ khi bước ra khỏi giường cho đến lúc khép mắt lại vào
buổi tối không? Hiển nhiên là không. Nhưng cô và Roman là một đội và
những lời yêu cầu của cả hai đều vô cùng lịch sự. Nếu anh muốn một lon
cô ca, anh sẽ có lí do của mình và nếu anh muốn cô ngồi kế anh để nói
chuyện với Milo, hẳn phải có một lí do đúng đắn cho việc đó. Cô hiểu rõ
con người Roman và cô không bao giờ nghi ngờ về trí thông minh của anh.
Anh đã thú nhận chuyện không thể đối mặt với cuộc nói chuyện này mà
không có sự hỗ trợ về mặt tinh thần từ cô. Đó là giây phút lệ thuộc hiếm
hoi, nhưng Iva biết kể cả người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng sẽ ngã quỵ sau
một tuần như tuần vừa rồi. Súng của Roman có dấu vân tay của Donny trên
đó đã được một người phụ nữ tình cờ tìm được khi đang dắt chó đi dạo ở