“Chú muốn cháu lên gác và sắp xếp đồ của mình ngay lập tức, rồi cô Iva
và chú sẽ xác nhận cho cháu được ra đi.”
“Cháu đang học lịch sử Mỹ. Cháu biết tên tất cả các đời tổng thống Hoa
Kì. Cháu cũng thuộc cả bảng cửu chương nữa.”
Bố của Iva đã ép cô học thuộc nó nhiều đến mức trong giấc mơ cũng bắt
gặp. Bảy và tám là những cuộc diễu binh. Chín giống như người cha
nghiêm khắc. Còn sáu chỉ là trò trẻ con.
Milo nhìn cô. “Thế còn bài kiểm tra thì sao?”
“Cháu không qua được,” cô nói. “Cháu không phải là một học sinh xuất
sắc, Milo. Cháu biết rõ điều đó. Hiếm khi cháu nỗ lực hết sức.”
“Cô nói rằng cháu có thể làm lại. Cô nói rằng rất nhiều cậu bé đã thi
trượt trong lần đầu tiên.”
Roman đẩy một phong bao trắng qua mặt bàn. “Trong này có năm tờ 20
đô. Một chút gì đó để cháu bắt đầu.”
“Khoản tiền này lẽ ra là phần thưởng cho việc tốt nghiệp.” Milo nhìn từ
Roman sang Iva và lại quay về Roman, mặt nhăn lại, ra chiều tính toán.
“Chú đã nói với cháu khi cháu đến đây. Rằng cháu sẽ nhận được 100 đô
nếu tuân thủ các quy định ở đây và thi đỗ GED. Chú nói rằng cháu cần phải
thi đỗ, cháu vẫn còn nhớ điều đó rất rõ ràng. Và chú sẽ đưa cháu một chứng
nhận để cháu có thể tìm một công việc phù hợp. Liệu cháu có được những
thứ đó không?”
“Cháu chưa giành được chúng, Milo.”
“Chú đá cháu ra nhưng vẫn cho cháu tiền à? Thật lố bịch đó chú.”
“Đó là do cách cư xử của cháu với những đứa khác...” Trong khoảnh
khắc đầy cảm xúc đó, một đường ven nổi lên và giật giật phía trước trán
Roman, một đường mờ mờ chạy dài từ chân tóc xuống đến lông mày anh.
Iva tự hỏi liệu đường ven biết nói đó có phải lí do khiến nụ cười nửa miệng
tò mò của Milo xuất hiện hay không.
“Cobb khiến chú phát điên hả?”
“Chú ý cách ăn nói, Milo.”
“Chú không thích cách cháu đối xử với Cobb hả? Thế còn chú thì sao?
Cách chú đối xử với Cobb thì sao?”