những gì con bà ta phải gánh chịu.” Cô kể với anh về những ổ khóa ở
phòng Donny.
“Rất nhiều những đứa trẻ khác cũng có những bà mẹ tồi tệ.” Hamp nói.
“Dù vậy, sáng hôm ấy, đã có một thứ gì đặc biệt làm cậu bé bất an. Nó
vờ như không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó đang giấu giếm điều gì
đó. Tôi muốn biết chuyện này là gì.”
Đúng lúc đó, cả hai nghe thấy những giọng nói vang lên từ phía ngoài
văn phòng. Anna đã dành thời gian tham gia các nghi lễ nhà thờ vì bà
Thống đốc, để lại văn phòng cho Clary. Giọng của bà, nghe trẻ trung và đầy
lo lắng, nổi bật hẳn so với những giọng nói khác.
Cánh cửa văn phòng phía trong bật mở và Elena Crider bước vào như
một cơn lốc. Tóc bà ta rối bù với lớp trang điểm loang lổ nhòe nhoẹt trên
mặt. Phía sau bà là một phụ nữ trẻ tuổi, cười toe toét, rõ ràng đang rất vui.
Một người đeo ba lô đang quay video toàn bộ khung cảnh.
Clary chạy ra phía trước đám đông, khuôn mặt đầy phẫn nộ. “Tôi đã nói
không được quay phim trong văn phòng, thưa cô? Tôi cũng đã bảo bà
Crider đây rằng cô đang bận. Tôi đã yêu cầu bà ta đợi ở ngoài.”
“Cô có những khách hàng khác quan trọng hơn con tôi.”
“Elena, tất cả khách hàng của tôi...”
“Tôi đã trải qua những khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong đời mình.
Trước cả trăm người.” Bà ta vẫy tay về phía hai người đi cùng. “Những
người này sẽ xác nhận việc đó. Họ là nhân chứng. Tất cả đều được quay lại.
Ghi hết trên băng. Tôi muốn cô kiện nhà thờ.”
“Cô đang làm quái gì thế?” Sophie hỏi người phụ nữ đang cầm điện
thoại phía trước. “Cô là ai?”
“Georgie Jobin,” người phụ nữ trẻ tuổi giọng the thé. “Đến từ tạp chí
EyeSpy. Đây là quay phim của tôi, Andy.”
Sophie nhìn thấy đèn đỏ trên máy quay phim của anh ta và cố gắng vươn
ra để che ống kính. “Tắt nó đi.”
“Tôi muốn cô kiện nhà thờ St. Mary.”
“Tôi rất mừng vì cuối cùng cũng gặp được cô, cô Giraudo,”Georgie nói.
“Tôi đang hi vọng chúng ta có thể nói chuyện...”