cô lại không đủ quyết tâm và đành buông tay. Sẽ dễ dàng hơn nếu cô tránh
nhìn vào nó. Đứa trẻ cô thích nhất trong đám học sinh của Roman, Donny
Crider, đã thổ lộ rằng mẹ mình luôn ám ảnh về việc dọn dẹp vệ sinh. Bà
Crider nuôi hai đứa trẻ bằng cách điều hành một trung tâm dọn dẹp ban
ngày ở ngoài, theo như Donny mô tả, bà theo sát lũ trẻ cùng một miếng vải
ẩm, chùi vết tay của chúng trên tường và cạnh cửa. Bà sẽ không để sót một
mạng nhện hay một vết tay nào, không một vết nào dù ở bất kì đâu trong
nhà.
Những đứa trẻ khác gọi Donny là Donny-xinh-gái, qua cửa sổ bếp cô có
thể thấy chúng đang nắm đũng quần và làm mặt thơm với cậu bé. Iva đã
phàn nàn với Roman về chuyện này, nhưng Roman luôn nói rằng bị trêu
chọc sẽ làm Donny mạnh mẽ hơn. Cô nghĩ rằng điều đó thật tàn nhẫn,
nhưng nếu có điều gì đó chồng cô hiểu rõ hơn cô, thì đó hẳn là chuyện về
các cậu bé.
“Em dậy rồi à.” Roman bước vào phòng ngủ, mang theo một khay đồ ăn.
“Anh chuẩn bị bữa sáng xong rồi.”
“Em nên dậy thôi.”
“Cứ nằm nghỉ đi em. Em đã vất vả lau dọn cả tối qua rồi.”
Làm việc quá sức có thể là lí do cho tâm trạng kì lạ của cô. Anh kê thêm
một cái gối nữa dưới lưng cô.
Cô nói, “Anh còn không ngủ nữa.”
“Anh đã thức dậy trước khi trời sáng. Cobb gặp ác mộng. Anh thấy nó
đang khóc ầm lên ngoài hiên nhà.”
“Nó đã ổn chưa anh?”
“Anh làm một ít bánh táo và nó chén sạch, dù hãy còn đang lơ mơ. Em
biết những đứa mới đến thế nào rồi đấy. Nhớ nhà kinh khủng, nhưng anh
không hiểu nơi đó có gì mà nhớ. Mẹ nó ngồi tù suốt.” Roman nắm nhẹ cằm
Iva. “Em ngủ ngon không?”
Cô không nói ra, nhưng anh biết. Anh hiểu cô quá mà. Anh cười khẽ.
“Anh nên dạy em chơi bóng rổ. Nó sẽ giúp em thấy thoải mái hơn, gạt bỏ
những nút thắt trong lòng em.”