“Vui vẻ vì ai chứ?”
“Chúa ơi, em thật xấu tính.” Vừa nói, anh vừa choàng tay qua lưng ghế
và gác chân. Ngôn ngữ cơ thể quyết liệt của anh làm cô phì cười. Đàn ông
luôn rõ ràng như thế.
“Còn ai làm em cười được nữa?” anh hỏi.
“Bart Simpson, Paula Poudstone, Jon Stewart...“
“Anh cũng vậy! Đó là một điểm chung khác giữa hai ta.”
“Ben, khách hàng của em chưa thừa nhận tội giết người.
Trừ khi anh đưa ra một khung hình phạt nhẹ hơn, anh đúng.
Em đang suy nghĩ chúng ta sẽ đi đến cùng vụ này.”
“Em còn chưa nắm được vụ án nữa.”
“Đừng chắc chắn như vậy.” cô thích cách anh mở to mắt ra. “Nó không
hai năm rõ mười như anh tưởng tượng đâu.”
“Hãy bắt nó nhận tội và chúng ta sẽ thương lượng tiếp.”
“Một án tù có thời hạn và giam lỏng.” cô biết chắc anh sẽ không bao giờ
đồng ý nhưng cô muốn xem anh phản đối mạnh mẽ cỡ nào. “Cho đến khi
hai mươi lăm tuổi.”
Anh nhìn cô một cách kì dị. “Đó là một cậu bé, Ben.”
“Không ai quan tâm nó bao nhiêu tuổi. Mẹ kiếp, Sophie, nếu anh muốn
anh có thể buộc tội nó theo Luật Yêu nước. Em nghĩ đến chuyện đó chưa?
Anh có thể gán nó vào tội khủng bố, chịu khung hình phạt cao nhất và
không ai có thể nhìn thấy cái thằng chết dẫm đó nữa.” Cô cần suy nghĩ
thêm. “Anh đã đưa cho em một đề nghị thỏa đáng. Ai cũng thấy rõ nó đã
làm gì, em không có gì để phân vân đâu.”
“Chính là cái không có gì đó, Ben.” Cô gườm gườm nhìn anh.
“Em nói cái quái gì vậy? Em đang bày trò hả?”
“Em hả?”
Anh liếm răng cửa hàm dưới. “Vấn đề của em là, Sophie, khi anh nghĩ
anh đã túm được em rồi, em lại chạy thoát mất.”
“Sao đó lại là vấn đề của em vậy?”
“Ngay bây giờ, anh nghĩ em đang đùa anh. Nhưng có thể không phải.
Em sẽ mang vụ này ra xét xử. Đó là một điều ngu xuẩn và tốn kém vô