KẺ TRỘM MỘ - Trang 132

Cuối cùng, tờ giấy trắng này được cất giấu ở một nơi kín đáo như thế,

vậy thì nó tuyệt đối không thể là một tờ giấy trắng bình thường được,
chúng ta bây giờ chỉ là chưa phát hiện ra điều cơ mật ẩn bên trong đó mà
thôi. Có lẽ đúng như lời Tiên Dao nói, nó là vô tự thiên thư cũng chưa biết
chừng, Bây giờ, cậu tạm thời hãy cất nó đi, đến lúc cần dùng tới, chúng ta
tự khắc sẽ biết tác dụng của nó là gì thôi.”

Tôi gấp cả hai tờ giấy có chữ và không có chữ kia thật cẩn thận rồi

nhét vào trong túi áo, sau đó nói với Tôn Kim Nguyên: “Nghe cậu nói thế,
tớ có cảm giác như thắng lợi đang ở ngay trước mắt vậy. Cậu đã nắm chắc
được như thế rồi, vậy tớ cũng không buồn nản nữa. Chờ sau khi vết thương
của cậu đỡ hơn, chúng ta có thể tiếp tục xuất phát được rồi.”

Tôn Kim Nguyên xua tay đứng dậy, nói: “Khỏi cần, tớ đâu có đi lại

bằng tay, chúng ta cứ đi luôn bây giờ cũng được.”

Đời người chính là như vậy, cứ luôn phải từ hành trình này bước sang

một hành trình khác, không cần biết bạn đang vui vẻ hay buồn thương,
không cần biết bạn đang phấn chấn hay ủ dột, dù gì cũng phải tiến về phía
trước, bởi vì phía trước có mục tiêu mà bạn chưa đạt tới.

Địa đạo trước mặt chúng tôi không có quá nhiều thay đổi, vẫn rộng

rãi, lầy lội và sâu không thấy đáy. Chúng tôi cứ như đang bước đi giữa màn
đêm tối mịt, giơ bàn tay ra không thể nhìn thấy năm ngón, ánh đèn chỉ có
thể rọi sáng được một khoảng rất gần. Sau khi đi một hồi lâu, chúng tôi
phát hiện cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi, thế là không khỏi thầm
nôn nóng.

Vương Tiên Dao là người không chịu đựng nổi trước tiên, cô nàng làu

bàu nói: “Chúng ta còn phải đi bao xa nữa đây? Sao tớ cứ có cảm giác
chúng ta đang giậm chân tại chỗ thế nhỉ? Liệu có khi nào nơi này có thứ gì
đó cỗ quái đang cản bước chúng ta không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.