KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 117

Bởi vì lặng thinh nên biểu hiện trên mặt Lục Cảnh Diệu hơi nặng nề, đèn
hành lang màu xanh nhạt càng tôn lên gương mặt điển trai lạnh lùng của
anh, phủ bóng trên ngũ quan của anh.

Khi Lục Hi Duệ không chờ nổi nữa, Lục Cảnh Diệu gật đầu, sau đó mở cửa
phòng mình đi vào, đang định tiện tay đóng cửa thì chợt nghe thấy tiếng
kêu của Lục Hi Duệ.

Lần này đến lượt Lục Cảnh Diệu bực mình: "Lại sao nữa?"

Lục Hi Duệ chỉ cánh cửa bị khóa của mình: "Ba khóa cửa phòng con."

"Lúc trước ra ngoài thế nào thì bây giờ vào phòng thế đó." Mặc dù Lục
Cảnh Diệu nói vậy nhưng vẫn mở khóa cho con trai, trước khi rời phòng
còn lèn chăn cho Hi Duệ, khiến nó cảm động hết sức, thò đầu ra khỏi chăn:
"Ba ơi, ngày mai ba có thể cho con hai trăm đồng tiền tiêu vặt không?"

Lục Cảnh Diệu: " … Ngủ đi!"

***

Sau khi kiểm tra, kết quả cánh tay phải của Vương Bảo Nhi bị rạn xương,
Vương Bảo Nhi học nhạc, về sau phải dùng đôi tay kiếm cơm, khi nhận
được kết quả kiểm tra cô không thể không khó chịu, cho đến khi bó bột
xong, đôi mày thanh tú của Vương Bảo Nhi vẫn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt.

Lục Nguyên Đông ngồi cạnh an ủi: "Đừng lo, không phải vừa nãy bác sĩ
nói không có ảnh hưởng gì sao, hơn nửa tháng đã có thể tháo bột rồi … "

Vương Bảo Nhi nhìn Lục Nguyên Đông chằm chằm, ngắt lời anh: "Đương
nhiên anh có thể nói vậy rồi."

Lục Nguyên Đông than thở: "Cô yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách
nhiệm cho đến khi cô hồi phục hoàn toàn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.