KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 258

Tần Dư Kiều vùng vẫy: “Lục Cảnh Diệu, anh làm gì vậy hả?”

“À, người thực vật… quả nhiên là đầu gỗ.” Lục Cảnh Diệu lạnh lùng ném
một câu, rồi cong ngón trỏ, dùng đốt ngón tay gõ lên đầu Tần Dư Kiều, ba
tiếng cốc cốc cốc vang dội, “Nghe thử đi, đầu cũng hơi rỗng rồi, còn vang
thế này cơ mà.”

Tần Dư Kiều dở khóc dở cười, đẩy Lục Cảnh Diệu ra: “Đầu anh mới có
tiếng vang.” Đồng thời Tần Dư Kiều tỏ vẻ nghi ngờ loại người cố tình hiểu
chệch ý người khách như Lục Cảnh Diệu này. Có điều cô có một ưu điểm
rất lớn, chính là khi có chuyện vẫn có thể giữ bình thản, đôi lúc càng vội vã
mở miệng càng dễ bị lừa gạt.

Cho nên dứt khoát giả bộ xấu hổ, cúi gằm mặt.

Trong mắt Lục Cảnh Diệu lấp lánh ánh cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt
nhiễm ráng hồng lại sống động của Tần Dư Kiều, không kiềm chế được mà
bắt lấy miệng cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng trượt vào bên trong, mút lấy
đầu lưỡi của Dư Kiều.

Tần Dư Kiều thật sự bị đầu lưỡi ấm áp của Lục Cảnh Diệu làm cho hưng
trí, khóe miệng lơ đãng phát ra hai tiếng thở khẽ, thân mình mềm nhũn tựa
sát vào người Lục Cảnh Diệu. Không kháng cự phản ứng của cơ thể nữa,
cô ngẩng đầu, hai tay chủ động đặt lên vai Lục Cảnh Diệu, sau đó chuyển
động đầu lưỡi đưa đẩy qua lại với Lục Cảnh Diệu.

Có một số việc mặc dù không có ký ức, nhưng trò chơi triền miên giữa
người yêu này chỉ cần một chút sẽ lên tay, một khi đã lên tay thì sẽ làm
không biết mệt.

***

Đến buổi tối Tần Dư Kiều đuổi Lục Cảnh Diệu về, lại bấm điện thoại gọi
tới Luân Đôn, vẫn không thể liên lạc với Bạch Thiên Du. Thư ký nói cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.