KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 314

Sau đó Lục Cảnh Diệu lập tức châm biếm: “Anh vẫn còn có trách nhiệm
hơn em đấy. So với việc em không quan tâm đến Hi Duệ bảy năm, anh chỉ
lơ là mấy tiếng thì có là gì?”

Tần Dư Kiều tức giận đến phát run: “Đó là do em mất trí nhớ, em… không
nhớ nổi.”

“Đúng, em không nhớ nổi, em mất trí nhớ, về tình có thể tha thứ…” Lục
Cảnh Diệu lành lạnh nói: “Nhớ rõ mối tình đầu, nhớ rõ nụ hôn đầu, vậy mà
lại quên con trai và chồng mình, xem ra đầu óc cũng em rất biết lựa chọn,
cũng biết quên gì để có thể trốn tránh trách nhiệm làm mẹ.”

Trốn tránh trách nhiệm, cái tội này lớn quá. Tần Dư Kiều quay đầu nhìn ra
ngoài cửa, cố gắng dằn lửa giận trong lòng.

Trong xe lại im lặng, một lúc sau Lục Cảnh Diệu nhẹ nhàng lên tiếng: “Em
không phản đối à?”

“Chồng? Tôi kết hôn với anh lúc nào nhỉ, anh đang chỉ trích tôi vứt chồng
bỏ con à?” Tần Dư Kiều quay đầu cười lạnh nói.

“Đã sinh con cho anh rồi, vậy mà không coi anh là chồng sao?” Giọng điệu
của Lục Cảnh Diệu rất thản nhiên, nhếch miệng cười, “Sao anh nỡ chỉ trích
em chứ? Nếu như em lại mất trí nhớ, anh và Hi Duệ phải làm sao bây giờ…
Thật ra anh còn dễ nói, lấy ai làm vợ mà chẳng được, nhưng Hi Duệ thì
khác, mẹ ruột chỉ có một. Sau này nếu anh kết hôn, nó không thể tham gia
tiệc cưới được. Về sau chắc chắn Hi Duệ sẽ trở thành đứa trẻ bị mẹ kế cắt
xén của ăn của mặc.”

Tần Dư Kiều thật sự hết nói nổi, đưa tay xoa trán, sau đó lại bật cười, bởi vì
giọng điệu của Lục Cảnh Diệu rất nực cười. Cô nhìn Lục Cảnh Diệu rồi
nói: “Lục Cảnh Diệu, có đôi lúc em thấy anh là người chiếm được món hời
mà còn khoe mẽ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.