Một giờ trước, Lục Cảnh Diệu xem như kết thúc trong vội vã, hơn nữa bởi
vì địa điểm có hạn nên cô và Lục Cảnh Diệu không thể phát ra bất kỳ âm
thanh gì trong không gian chật hẹp đó. Hai người chỉ có thể thở gấp, toát
mồ hôi vì hưng phấn, tim đập nhanh hơn và không kiềm nổi sự run rẩy của
cơ thể.
Bây giờ mặc dù đang ở trong xe nhưng dù sao cũng là không gian cá nhân,
cho nên khi Lục Cảnh Diệu ghé vào người cô nói: “Kiều Kiều, kêu lên đi,
xe này cách âm rất tốt đấy.” Tần Dư Kiều thật sự không thể tiếp tục đè nén
và che giấu xúc cảm của mình được nữa.
Trái ngược với lúc làm tình kìm nén lại kích thích một tiếng trước, lần làm
tình này có thể buông thả tất cả khát vọng trong thân thể, cho dù là cô hay
là Lục Cảnh Diệu, đều thuận theo dục vọng nguyên thủy nhất mà ôm chặt
lấy đối phương.
“Kiều Kiều, em cứ lên tinh thần đi, anh mong cuối năm nay có thể công
khai mối quan hệ của chúng ta.”
Chỉ còn một tháng nữa là tới cuối năm, Tần Dư Kiều lắc đầu: “Không
được, nhanh quá.”
“Nhanh quá?" Lục Cảnh Diệu thả chậm tốc độ, chỉ chà xát bên ngoài,
không chịu tiến vào.
Sau đó Tần Dư Kiều khó chịu đến sắp khóc: “Sao anh lại xấu xa đến
vậy…”
Lục Cảnh Diệu thật sự không nỡ nhìn Tần Dư Kiều khóc, bắt đầu di chuyển
eo mình, cuối cùng hai người lên đỉnh gần như cùng một lúc. Sau khi làm
vệ sinh sạch sẽ, Lục Cảnh Diệu còn định đưa Tần Dư Kiều lên tầng, Tần
Dư Kiều từ chối: “Chắc Hi Duệ về đến nhà rồi.”