Cho nên Lục Cảnh Diệu xen vào đúng lúc: "Nếu như tiến sĩ Bạch không
chê, con có một căn nhà trống ở Hải Đỉnh, trong nhà không thiếu đồ đạc gì
cả, hơn nữa không gian xanh mát, tuyệt đối không quấy rầy đến sự nghỉ
ngơi của cô."
Tần Dư Kiều lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Sao cô chưa từng phát
hiện Lục Cảnh Diệu lại có thể nịnh bợ ton hót người khác như vậy?
"Ha ha." Bạch Thiên Du khẽ hừ một tiếng, ánh mắt liếc tới Lục Hi Duệ
không thèm để ý đến mình, nói với Lục Cảnh Diệu, "Như vậy đi, tôi đến
chỗ Kiều Kiều ở."
"Ha ha." Lục Cảnh Diệu không dám hừ nhẹ mà cười khẽ, xoay tay lái nói:
"Chuyện này … là tốt nhất." Cúi đầu, lại nói thêm một câu, "Cô và Kiều
Kiều lâu rồi không gặp, lý ra nên ở cùng với nhau, nhưng con sợ chỗ của
Kiều Kiều hơi lộn xộn … "
Bạch Thiên Du đi thẳng vào vấn đề, hỏi Lục Cảnh Diệu: "Cậu không muốn
tôi ở cùng với con gái của tôi?"
"Làm sao có thể … Cô hiểu lầm rồi." Lục Cảnh Diệu thật sự lo lắng cơn
giận trong đáy lòng sẽ ảnh hưởng đến nụ cười trên mặt, cố gắng cong khóe
miệng, "Con chỉ sợ thôi. Kiều Kiều thường nói với con về công việc nghiên
cứu địa chất của cô. Nói thật … con đã từng gặp rất nhiều người, nhưng
chưa từng gặp nhà khoa học, hơn nữa còn là mẹ của Kiều Kiều. Cho nên
con rất căng thẳng, cố gắng làm tốt nhưng lại thành ra dở, cô đừng để bụng
… "
Bạch Thiên Du không tỏ thái độ gì với lời nói của Lục Cảnh Diệu, quay
sang nhìn Tần Dư Kiều: "Mẹ đã liên lạc với bác con rồi, tối nay mẹ qua nhà
bác ăn cơm."
Tần Dư Kiều "A" một tiếng.