KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 436

phố G thăm bà nội, thăm các bác, nhưng cô không còn mặt mũi nào mà trở
về nữa. Năm đó lời nói của cô quá tuyệt tình, cô làm tổn thương trái tim
của họ, cho nên họ ghét cô lắm nhỉ?

Nhưng nếu ghét đã tốt, chỉ sợ bà nội và các bác đã quên cô rồi. Cũng vì thế,
cô không dám trở về, không có gan trở về.

Lần trước Trần Manh liên lạc với cô, cho cô xem blog của Hạ Nghiên
Thanh. Blog của Hạ Nghiên Thanh có khoảng mấy chục trang, cô mở ra
xem từng bài post. Có không ít bài post nói về cuộc sống bây giờ của Hạ
Nghiên Thanh, cũng có một chút thuộc về "người nhà" của cô ấy.

Ví dụ như trên blog có một tấm hình cô ấy chụp chung với bà nội. Trong
hình bà nội đã ngồi trên xe lăn, nhưng nụ cười vẫn hiền từ như xưa. Phía
sau là chùa Thiên Duyên vào lúc cuối thu, lá đỏ ngập tràn khắp núi thật sự
rất đẹp.

Trên ảnh có caption: "Hôm nay là ngày bồ tát chùa Thiên Duyên khai
quang. Bà nội muốn đích thân đi lễ chùa, nhưng chân bà nội không tốt, mọi
người trong nhà đều không đồng ý để bà nội lên núi. Nhưng bà nội khăng
khăng muốn đi, nói là thành tâm mới có thể linh nghiệm. Năm nay bà nội
đã tám mươi chín tuổi rồi, tôi mong sao bà nội có thể trường thọ khỏe mạnh
… "

Chân bà nội không tốt, bà nội đã ngồi xe lăn rồi … Lúc ấy mặc dù cô làm
tổn thương trái tim bà nội, nhưng ngày cô đi, bà nội vẫn đến sân bay tiễn
cô. Lúc ấy mặc dù chân bà nội không tốt, nhưng không cần phải ngồi xe lăn
như bây giờ.

***

Lúc Tần Dư Kiều gom từng mảnh vỡ lại, đầu ngón tay bị cứa, máu chảy rất
nhiều. Máu cứ chảy mãi không ngừng, nhỏ giọt khắp mọi nơi, thật sự thích
mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.