KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 438

Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài kia, thân thể cứng còng
dựa trong góc.

Bầu trời đêm huyền bí mênh mông đang tĩnh lặng quan sát thành phố chật
chội và đông đúc dưới kia. Ở nơi cao vời vợi ấy, vầng trăng cong cong
đang soi tỏ, ánh trăng như những giọt sương rắc muôn nơi, rải trên mặt
đường, trên mặt hồ, trên bệ cửa sổ …

Tần Dư Kiều thật sự chán ghét tình trạng của mình bây giờ. Mỗi khi như
vậy, cô muốn giấu mình không để ai thấy, đáng tiếc không kịp nữa rồi. Bên
ngoài lách cách tiếng mở cửa, sau đó tiếng bước chân càng lúc càng gần …
Đầu óc cô lúc thì tỉnh táo, khi lại mơ hồ, nhưng thứ duy nhất không thay
đổi dù cô có tỉnh táo hay không, cô không hề muốn để ai thấy tình trạng
hiện giờ của mình. Cho nên cô bắt đầu tìm chỗ nào đó kín đáo một chút, cô
muốn giấu mình thật kỹ.

Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Tần Dư Kiều ngẩng đầu lên, khi
nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cô rúc vào góc tường theo bản năng: "Ra
ngoài … Ra ngoài … Đi ra ngoài!!!"

Lục Cảnh Diệu sững sờ, lúc này anh cảm thấy trái tim của mình giống như
bị dây thép gai lạnh lẽo quấn chặt. Chỉ cần nhìn bộ dạng của Tần Dư Kiều
bây giờ thêm chút nữa, trái tim sẽ bị siết chặt thêm nữa thêm nữa, mạch
máu lập tức đứt đoạn, máu tươi dâng trào trong tim anh, phổi anh, làm anh
đau đến chết lặng.

Mặc dù như vậy, anh vẫn không thể không nhìn cô.

"Kiều Kiều … " Lục Cảnh Diệu gọi tên Tần Dư Kiều, ánh đèn ấm áp màu
trắng nhã trong phòng vệ sinh chiếu lên bộ đồ màu đen, gương mặt anh
tuấn của Lục Cảnh Diệu, khiến anh càng thêm tuấn lãng ấm áp.

Anh đứng dưới ánh đèn dịu dàng gọi tên cô như vậy, hai tiếng "Kiều Kiều"
vuột khỏi đầu môi thân mật tựa như trong thế giới của anh chỉ có cô. Sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.