nhà báo, sau đó đưa tay đỡ Tần Dư Kiều ra. Đợi Tần Dư Kiều xuống xe,
anh liền dẫn cô vào bên trong.
Trong suốt đường đi, đèn flash nhấp nháy không ngừng, đám nhà báo đua
nhau hỏi, câu hỏi nhiều nhất chính là vấn đề người nói nghiệp của nhà họ
Lục, vấn đề riêng tư lại ít được nhắc tới. Bởi vì những tòa báo nhận được
thư mời hầu hết đều thuộc mảng kinh tế.
Lục Hoà Thước tuổi đã cao, cho nên vấn đề ai sẽ là người cầm lái con tàu
Lục thị rất được quan tâm. Từ khi Lục Hoà Thước sáu mươi hai tuổi đã bắt
đầu được chú ý, bây giờ Lục Hoà Thước đã tám mươi hai tuổi rồi. Tuổi Lục
Hoà Thước càng cao, vấn đề này càng được giới truyền thông xào nấu đến
giai đoạn gay cấn. Họ cứ đoán già đoán non vấn đề người đứng đầu nhà họ
Lục, vấn đề Chủ tịch tập đoàn Lục thị sau này.
Lúc Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu vào hội trường, Lục Cảnh Diệu dừng
lại trả lời phóng viên hai câu hỏi.
Câu hỏi thứ nhất: "Chuyện người nhà họ Lục tranh đoạt tài sản một thời
gian trước có phải là thật không?"
"Nhà họ Lục chúng tôi rất hòa thuận, cho nên mọi người đừng nên nghe
theo những tin đồn như chúng tôi tranh đoạt tài sản … Hơn nữa dù cuối
cùng Lục thị do ai đảm nhiệm, thì mục tiêu chủ yếu của Lục thị chính là đề
cao phúc lợi của nhân viên, mang đến hiệu quả và lợi ích lớn nhất cho xã
hội, cố gắng hết sức đưa cổ phiếu của Lục thị lên cao."
Câu hỏi thứ hai: "Bên cạnh ngài Lục có phải là cô Tần Dư Kiều không ạ?
Bây giờ hai người có quan hệ thế nào?"
"Quan hệ của tôi và Dư Kiều là … Mọi người sắp được uống rượu mừng
của tôi rồi … " Lục Cảnh Diệu nói xong, cười nhìn Tần Dư Kiều. Đúng lúc
này, sau lưng có nhà báo hô lên: "Lục Cảnh Thịnh và con trai đã tới."