KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 489

“Dĩ nhiên con còn nhớ.” Khoé miệng Tần Dư Kiều hơi cong lên, đưa mắt
nhìn tất cả mọi người, Tần Ngạn Chi, bà nội, Giang Hoa, Hạ Vân, Hạ
Nghiên Thanh, cuối cùng là Lục Cảnh Diệu, bỗng nhớ lại chuyện khi mình
còn ở nước ngoài, nói: “Tết một năm, con nằm mơ cũng thấy sủi cảo của dì
Chu làm, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một cái, ngon đến mức hận không thể
cắn đứt đầu lưỡi luôn … ” Giọng nói của Tần Dư Kiều nhẹ tênh tựa như kể
chuyện cười, như kể câu chuyện xui xẻo hài hước.

Tần Dư Kiều nháy mắt, dí dỏm nhìn mọi người: “Mọi người có biết sau khi
con tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì không?”

Không ai trả lời, một lát sau, chỉ có Tần Dư Trì không dám chắc mở miệng:
“Có phải chị cắn đứt lưỡi của mình luôn không?”

“Tiểu Trì giỏi quá.” Tần Dư Kiều chu mỏ, giọng điệu hơi khoa trương,
“Một tuần sau chị không ăn được gì cả, chỉ có thể húp cháo thôi.”

Sau đó mọi người đều im lăng, Tần Dư Trì vốn định lên tiếng lại bị Hạ Vân
bên cạnh dùng ánh mắt bảo ngậm miệng. Tần Dư Kiều như chợt nhận ra
không khí bất thường, lúng túng cúi đầu nói, “Xin lỗi … Con không nên
nói điều này, khiến mọi người không vui …

Lúc này sắc mặt Lục Cảnh Diệu cũng rất khó coi, hận không thể lập tức lôi
người phụ nữ bên cạnh trở về thành phố S.

Cô gái ngốc nghếch kì quặc này, tình thân quan trọng đến vậy sao? Cô chưa
bao giờ dè dặt với anh nhưng giờ phút này lại không chút thương tiếc tự
rạch vết thương cũ của mình để vãn hồi cái thứ gọi là tình thân kia sao?
Giết địch một ngàn tổn hại tám trăm sao? Đúng là thông minh.

Nhưng anh không thể nhìn người phụ nữ của mình làm trò ngốc nghếch
như vậy được. Chuyện rạch vết sẹo này, anh chỉ thích ra tay với người khác
mà thôi, gọn gàng dứt khoát, một khi đã làm là phải lột cả da lẫn thịt …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.