KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 539

Tần Dư Kiều sụt sịt, dùng hết sức đánh vào người Lục Cảnh Diệu: "Anh
dám trêu hoa ghẹo nguyệt này, dám trêu hoa ghẹo nguyệt này … "

Lục Cảnh Diệu lau nước mắt cho Tần Dư Kiều: "Anh cũng không có cách
nào khác mà … Nếu không như vậy đi, Kiều Kiều, hay là em khắc chữ trên
mặt anh đi, khắc: ‘Người đàn ông của Tần Dư Kiều’ hay là ‘Ta chỉ thích
Tần Dư Kiều’ có được không … "

Đôi mắt Tần Dư Kiều ướt nhoà nhìn Lục Cảnh Diệu, gương mặt trêu hoa
ghẹo nguyệt của anh đang cười phớ lớ, đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét cười
rực rỡ, giọng nét dỗ dành của anh rất đỗi dịu dàng, khiến cô dù tức giận đến
cỡ nào cũng không thể phát tiết, đành phải ra sức dậm chân.

Lục Cảnh Diệu lại còn không cho cô dậm chân nữa, vỗ bả vai của cô:
"Ngốc, trút giận với bản thân làm gì, em không đau thì chân cũng đau."

Sau đó Tần Dư Kiều thật sự không dậm chân nữa.

"Thật ra không phải anh đã nói với em rồi sao, em đúng là vô dụng. Đàn
ông của mình bị người ta cướp mà còn không lên tiếng. May là người bị
cướp là anh, nếu là người khác thì lúc đó em cũng không còn chỗ mà khóc
nữa rồi." Dừng một chút, Lục Cảnh Diệu phân tích sự khác nhau giữa mình
và Giang Hoa.

" … Mà có phải em chưa từng bị nẫng tay trên đâu. Dĩ nhiên chuyện này
cũng không thể trách em, có một số việc đúng là không thể phòng bị được.
Cho nên mấu chốt vẫn phải xem tính tính tự giác của đàn ông. Thế giới rất
rộng lớn, chắc hẳn có thứ hấp dẫn. Có đàn ông không thèm nhìn hoa cỏ
ngoài đường, nhưng nhiều kẻ chỉ cần được kích thích một tí là ngứa ngáy
khó chịu, đi tìm người mới."

"Có phải vậy không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.