không thích cô ấy."
Lục Lục cười híp mắt véo cái má đang phùng lên của Quả Quả: "Em không
cần thích cô ấy."
Quả Quả vuốt ve bả vai Lục Lục: "Anh không biết được đâu, dù sao em
cũng muốn anh đuổi Mai Hoa Lộc đi … Như vậy đi, em hứa với anh, nếu
như Mai Hoa Lộc đi, em sẽ chủ động quét dọn phòng một tuần."
Đối với giao dịch Quả Quả đưa ra, Lục Lục chỉ cười cười, thái độ không rõ
ràng.
Quả Quả xòe hai ngón tay ra: "Hai tuần."
Lục Lục ôm chặt cái eo thon của Quả Quả: "Quả Quả, em đừng làm khó
anh."
Quả Quả cũng uất ức: "Một tháng, không thể nhiều hơn nữa."
Rốt cuộc Lục Lục thở dài: "Anh sẽ nói chuyện với cô ấy, chỉ có điều mấy
ngày này em phải biểu hiện tốt một chút, không cho phép em gọi cô ấy là
Mai Hoa Lộc nữa, người ta lớn hơn em mấy tuổi đó, không được vô lễ như
thế."
Quả Quả trèo lên người Lục Lục lấy lòng: "Vậy em gọi cô ấy là chị Tiểu
Lộc được không."
Lục Lục hôn lên môi Quả Quả một cái: "Thật ngoan."
Ảo giác yêu có đôi khi lại là chuyện vô cùng đáng sợ. Cô cho rằng anh rất
quan tâm đến cô, nhưng không biết rằng sâu trong thâm tâm anh lại đang
cười nhạo thế giới đơn thuần của cô.
Sau khi Quả Quả ra khỏi thư phòng liền dương dương tự đắc nhìn vào mắt
Mục Lộc, đi tới tủ lạnh lại quay đầu về phía cô ta nói: "Chị Tiểu Lộc muốn