KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 649

Nhưng cũng chỉ là "giống" mà thôi. Ví dụ như ngày hôm qua Lục Lục nhìn
nhầm một tấm vải che màu đỏ thành Quả Quả vậy, sau khi đến gần mới
thấy đó là một tấm vải nhung che đàn cello mà thôi.

Trước kia Quả Quả cũng thường trốn đi, cho nên lúc chia tay Lục Lục nghĩ:
Thật ra chia tay cũng rất tốt, sau khi chia tay anh cũng không cần lo lắng
mỗi khi cô bỏ đi nữa, bởi vì anh và cô không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.
Lúc ở bên nhau, anh chỉ giống như người giám hộ của cô mà thôi. Nhưng
sau khi chia tay, cứ nghĩ tới chuyện sẽ có một người đàn ông khác thay thế
vị trí của anh, đầu Lục Lục lại bắt đầu đau như búa bổ.

Lúc ấy đầu óc của anh chắc là bị nhét mỡ heo rồi, ai nói hai người không
còn quan hệ sẽ không lo lắng cho nhau nữa.

Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lục Lục lo lắng cho một người.
Cảm giác lo lắng hòa với nhớ nhung, nhưng điều duy nhất anh có thể làm
lúc này lại chỉ là tưởng niệm. Cảm giác ấy như thế nào ấy à? Nó giống như
trong cơ thể có một dây thần kinh lúc nào cũng điều khiển tất cả cảm xúc
của anh: Cô sống có tốt không? Cô có bạn trai mới chưa? Cô có nhớ anh
không?

Edinburgh là một thành phố cổ sương mù nổi tiếng của Anh quốc. Lục Lục
vốn cho rằng mùa đông đi qua thì thời tiết sẽ tốt hơn một chút, kết quả dự
báo thời lại nói do chịu ảnh hưởng của không khí lạnh ven biển, cho nên
mấy ngày nữa thời tiết đều xấu, nhiều sương mù.

Đi trên con đường nhỏ ven rừng trong trường mà tầm nhìn không đến 50
mét. Không chỉ có đại học Edinburgh, mà toàn bộ Edinburgh đều bị bao
phủ trong sương mù đầu xuân. Toà thành to lớn, tháp nhọn cao vút, núi lửa
tắt lạnh lẽo, những ngọn đồi trùng điệp, tất cả đều chìm trong sương mù
dày đặc, nửa ẩn nửa hiện chỉ lộ ra hình dáng mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.