KÉO DÀI CÔNG BẰNG - CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM - Trang 139

Cô nhấc điện thoại lên, nhận ra mình đã thôi khóc, và đặt điện thoại xuống
giá. Cô đi qua phòng khách, nhìn về phía chồng mình. Cô nghĩ tới những
bông hồng, song không ăn thua. Những bông hồng, chứ không phải tinh
thần ái quốc, mới là lý lẽ cuối cùng của một gã đê tiện, cô thầm nghĩ, và
choáng váng nghe thấy mình đang bật cười. Sau đó, cô nghĩ tới Donnie và
Petra, cả hai đứa đều thần tượng bố chúng, và ý nghĩ này đã đem tới thứ cô
cần. Khóc nức nở, cô quay trở lại chỗ điện thoại trong bếp và bấm số gọi
911. “A lô, tên tôi là Darcellen Anderson, và tôi cần một xe cấp cứu ngay...”

“Xin hãy nói chậm lại một chút, thưa bà,” nhân viên tổng đài nói. “Tôi
không hiểu bà nói gì.”

Tốt, Darcy thầm nghĩ.

Cô hắng giọng. “Tốt hơn chưa? Cô có thể hiểu tôi nói gì không?”

“Có, thưa bà, bây giờ thì có. Xin bà hãy bình tĩnh. Bà nói bà cần một xe cấp
cứu?”

“Vâng, tới số 24 Sugar Mill Lane.”

“Bà bị đau sao, thưa bà Anderson?”

“Không phải tôi, mà là chồng tôi. Ông ấy bị ngã xuống cầu thang. Có thể
ông ấy chỉ bị bất tỉnh thôi, nhưng tôi nghĩ ông ấy chết rồi.”

Nhân viên tổng đài nói cô ta sẽ điều một xe cấp cứu tới ngay lập tức. Darcy
đoán có lẽ cô ta cũng sẽ gửi tới cả một xe của cảnh sát Yarmouth.

Thậm chí cả xe của cảnh sát tiểu bang nữa, nếu tình cờ có chiếc nào ở
quanh khu vực. Cô hy vọng là không. Cô quay trở ra tiền sảnh, ngồi xuống
băng ghế ở đó, nhưng không được lâu. Đôi mắt anh ta đang nhìn chằm
chằm vào cô. Buộc tội cô.

Cô cầm lấy chiếc áo khoác thể thao của chồng, khoác nó lên người, và ra
trước cửa chờ xe cấp cứu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.