KẸO DẺO VỊ QUÝT - Trang 288


Chăn bông đập vào mặt, che nửa người trên và mặt cậu. Sơ Kiến

nhảy lên đè cậu, hung hăng dùng nắm đấm nhỏ đập hai cái, cũng không chờ
cậu đẩy ra đã nhảy xuống giường: “Cậu xấu lắm, vậy mà tố cáo mình!” Nói
xong, cô liền chạy mất…


Cậu xốc chăn lên, hoàn toàn không biết mình lại đắc tội với cô chỗ

nào. Tối đó ăn cơm nghe bố nói mới biết. Kể từ khi biết sắp đi học lớp
chuẩn bị tiểu học, Sơ Kiến đã ầm ĩ đòi mặc váy đỏ. Bố mẹ cô không cho
mua, cô liền lấy tiền tiêu vặt được khen để dành rất lâu đi đến cửa hàng mua
mảnh vải, về nhà, sau khi dựa vào việc tưởng tượng cắt vải thành hai mảnh
trước sau, thành công làm hư máy may trong nhà, vì sửa máy may mà đạp
lăn thêm hai bình nước nóng, đẩy ngã giá cây xương rồng ——


Tóm lại, kết quả chính là Sơ Kiến bị đánh.


Lúc đó, Kiểm Biên Lâm nghe bố nói thế mới nhớ ra, buổi chiều

mình nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng động lớn, đi xem mấy lần. Vì vậy Sơ
Kiến cho rằng là cậu tố cáo, chẳng những trả thù một lần, mà còn chiến
tranh lạnh một tuần không nói chuyện với cậu nữa. Không dễ gì chờ đến
thứ bảy, bố mẹ Sơ Kiến không có nhà, bố Kiểm móc tiền cho Kiểm Biên
Lâm, bảo cậu dẫn Sơ Kiến đi ăn KFC, hai người mới coi như là có qua lại.


Trong chợ, Kiểm Biên Lâm đặc biệt tìm váy đỏ cả buổi. Sau khi rốt

cuộc thấy một cái, cậu cố tình đi chậm lại một chút. Sơ Kiến ở bên cạnh
thèm muốn nhìn chằm chằm hai lần, cuối cùng nói ra câu đầu tiên sau khi
chiến tranh lạnh: Cậu nói có phải đẹp lắm không? Mẹ mình cứ không mua
cho mình, nói quá phô trương…


Cậu: Cậu thấy đẹp thật à?


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.