KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 336

Ngay cả Hoắc Tu Lệ cũng cho rằng anh vẫn sẽ giữ trầm mặc như thế cho
đến giờ tan học thì đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một câu: “Cậu
nói xem yêu đương ở cấp 3 là bức tranh thế nào?”
Hoắc Tu Lệ suy tư vài giây, cười nói: “Còn bức tranh gì nữa chứ, vui vẻ là
được rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó chứ?”
“Chính là sau đó.” Trì Nghiên cũng dựa đầu vào thành hồ, cả người nổi lên,
anh nhắm mắt, cuối cùng thở dài một hơi: “Thôi, không có gì.”
Nói không đầu không đuôi nhưng Hoắc Tu Lệ cũng nghe ra vài phần lời
nói ý tại ngôn ngoại, cậu ấy buồn cười hỏi: “Trì Nghiên à, có phải cậu
không thế? Yêu đương lâu dài như vậy có mệt hay không chứ?”
Trì Nghiên chỉ nói ngắn gọn một câu: “Cho nên với cậu không phải gọi là
yêu đương mà là gọi chơi lưu manh.”
Hoắc Tu Lệ nhướng mày, “hầy” một tiếng, cũng không phản bác, dừng một
chút lại mở miệng: “Nếu chuyện nào cũng nhìn quá xa thì không còn ý
nghĩa nữa, bởi vì có rất nhiều việc nhìn đầu đến cuối đều là ngõ cụt.” Hoắc
Tu Lệ học theo bộ dáng của Trì Nghiên, cũng nổi cả người lên, không để ý
tí nào mà nói tiếp nửa câu sau, “Tuy nhiên, nếu cậu nhìn thấy ngõ cụt thì nó
cũng không nhất định là kết thúc, bằng không thì sẽ không có từ bất ngờ
tồn tại rồi.”
Trì Nghiên ngẩn ra, sau đó cười khẽ, cúi đầu xuống nước bơi trở về, cũng
không nói cái gì nữa.

Ngày đó, Mạnh Hành Du vốn quyết tâm giả ngu, làm bộ như không biết
bơi mà kêu Trì Nghiên dạy mình, để có thêm nhiều cơ hội tiếp túc gần gũi
với nhau, muốn bồi dưỡng tình cảm nếu không thể bắn hoả tiễn thì cũng có
thể dùng xe ba bánh gì đó cũng được.
Nhưng sau hai lần xuống nước, Mạnh Hành Du thấy vài nữ sinh dựa vào lý
do không biết bơi chạy đến Trì Nghiên thì đột nhiên không còn tâm tư này
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.