KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 378

Mấy năm nay anh vẫn luôn cảm thấy việc nào mà liếc mắt là có thể nhìn
thấy điểm kết thúc thì sẽ không cần bắt đầu, nhưng lại không biết rằng có
một số việc so với sự nhiệt tình còn bất lực, có cố gắng cũng vô ích thôi.
Nhưng chủ yếu là có thể.
Tôi chủ yếu có thể thử một lần, tôi chủ yếu có thể cố gắng giành được nụ
cười của cô, tôi chủ yếu có thể tranh thủ…….
Bạn chủ yếu có thể, nhưng cái gì bạn cũng không làm.
Anh mới là tên ngốc.
Một tên ngốc tự cho mình là đúng là không chịu bước lên một bước.
Mạnh Hành Du là người thuộc dạng thể chất hay ra mồ hôi tay, nhất là qua
mùa đông, mà cơ thể nam sinh lại nóng, lòng bàn tay một năm bốn mùa
luôn ấm áp.
Giữa tháng Năm, Nguyên Thành cũng không tính là nóng, sáng sớm mặc
áo ngắn tay ra ngoài cũng sẽ cảm thấy hơi lạnh, Mạnh Hành Du sợ cảm
lạnh sinh bệnh nên hôm nay mặc chiếc áo khoác trường bên ngoài áo đồng
phục ngắn tay.
Đứng nửa tiếng như vậy, cô vẫn luôn cảm thấy độ ấm thế này cũng khá ổn,
không lạnh cũng không nóng.
Cho tới lúc này Trì Nghiên với thái độ khác thường không hề báo trước mà
nắm tay cô, còn kỳ quái nhéo hai cái nữa, nói cái gì mà: “Cậu cứ một hai
phải chọc tức tôi thế sao, hửm?”
Còn hửm, cậu hửm cái gì mà hửm, vừa lơ đãng vừa kiểu tổng tài bá đạo,
tuổi còn trẻ mà ỷ vào giọng mình hay mà muốn thả thính ai chứ.
Trong lòng Mạnh Hành Du nói thế, nhưng thân thể lại rất thành thật, một
dòng nhiệt từ lòng bàn tay truyền thẳng tới ngực, làm cô không biết cố
gắng mà hơi đỏ mặt.
Cũng may là đứng dưới Mặt trời nên cho dù có đỏ mặt cũng có thể nói là
do phơi nắng.
Đúng là không uổng công giữ khoảng cách hơn một tháng, Mạnh Hành Du
có lực miễn dịch nhất định đối với giọng nói của Trì Nghiên, không thể nói
hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng ít nhất sẽ không làm át đi lý trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.