KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 437

Nghe xong câu này của Cảnh Bảo thì Trì Nghiên không biết vì sao đột
nhiên nhớ tới lời nói của Mạnh Hành Du ngày hôm qua.
“Trong lòng cậu có một đường ranh giới, bên này là thế giới của cậu và tớ
mà cậu nguyện ý để tớ thấy, còn bên kia là thế giới mà cậu không muốn để
tớ thấy, tớ chỉ có thể thấy được một phần của cậu thôi.”
………
“Nhưng tớ thì không có ranh giới, Trì Nghiên, tớ vẫn luôn để cậu thấy được
cả thế giới của tớ.”
………
“Cậu và tớ không giống nhau, cậu có thứ giữ lại cho mình mà không muốn
để tớ nhìn thấy.”
……….
Trì Nghiên không nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị một đứa con nít dạy
mình biết tin tưởng có nghĩa là gì.
Anh nhìn Cảnh Bảo cao còn chưa bằng nửa mình thì bỗng chốc cười, sau
đó tựa đầu vào lưng ghế, cảm khái nói: “Cảnh Bảo dũng cảm hơn anh rất
nhiều.”
Cảnh Bảo cũng dựa vào, nghiêng đầu nhìn Trì Nghiên, đuôi mắt cười cong
như ánh trăng non, “Anh cũng phải dũng cảm lên.”
Trì Nghiên cười: “Được.”

Sau khi kỳ thi phân ban kết thúc, Mạnh Hành Du với số điểm 624 đậu vào
lớp trọng điểm ban KHTN, một lớp 40 người, trong đó Mạnh Hành Du xếp
hạng thứ 28.
Cũng vào lớp trọng điểm ban KHTN còn có Tần Ngàn Nghệ và Trần Vũ,
nhưng điểm số của bọn họ thì thấp hơn Mạnh Hành Du, gần như vừa đủ
điểm để vào.
Đào Khả Mạn vào lớp trọng điểm ban KHXH, còn Sở Tư Dao, Hoắc Tu
Lệ, Tiền Phàm và Ngô Tuấn Khôn vào lớp thường ban KHXH.
Một nhóm nhỏ của lớp 6 hoàn toàn bị chia năm xẻ bảy, Trì Nghiên chuyển
trường, trong khi đó Đào Khả Mạn lúc thi phân ban thì phát huy vượt xa
người thường còn đạt được hạng nhất trên bảng xếp hạng năm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.