KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 79

Giáo viên Tiếng Anh luôn nói rằng phải đọc câu hỏi trước, rồi dò từ ở câu
hỏi lên đề văn, như vậy có thể giảm được thời gian làm bài.
Trì Nghiên thì không vậy, anh trực tiếp bắt đầu từ đề văn, Mạnh Hành Du
từ quỹ đạo mắt của anh mà suy đoán, đọc nhanh như gió.
Vừa xong đề văn, Trì Nghiên lấy cây bút ra, nhìn qua câu hỏi rồi trả lời,
không do dự chút chút nào mà khoanh vào đáp án.
Xem anh làm xong câu ABCD cuối cùng, Mạnh Hành Du nhìn vào thời
gian trên điện thoại, còn chưa đến 5 phút nữa là tan học.
Lớp học ồn như vậy, độ dài bài đọc hiểu cũng hơn nửa trang, nhanh như
vậy đã làm xong?
Có phải là người nữa không đây.
Chênh lệch tâm lý quá lớn, Mạnh Hành Du không muốn đối mặt với tốc độ
như rùa đen của mình, ánh mắt rơi xuống trên ống đựng bút, nhớ tới việc
chính, bèn cầm bút máy ra đưa cho Trì Nghiên: “Này, bút máy của cậu, vật
trả về chủ.”
Trì Nghiên làm xong bài, tháo cắp kính xuống để mắt thư giãn, híp mắt lại,
thấy Mạnh Hành Du đưa cây bút qua thì sửng sốt vài giây, không nhớ tới
đây là đồ của mình.
Mạnh Hành Du lên tiếng nhắc nhở, “Hôm tiết Ngữ Văn, cậu cho tôi mượn
đấy.”
Trì Nghiên liền nghĩ tới việc này.
Đi học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh thấy có người dùng ruột bút mà
viết chữ.
Cũng không biết mạch não của Mạnh Hành Du là ở triều đại nào nữa, lúc
trước to tiếng với anh không phải hăng hái lắm sao? Hôm đó thà rằng lục
tung cả bàn học và sách vở, cố gắng chống đỡ lấy ruột bút viết chữ, cho dù
bị Hứa tiên sinh mắng cũng không mở miệng hỏi mượn anh.
Anh là người keo kiệt vậy sao, còn không phải chỉ là mượn cây bút thôi à,
còn có thể từ chối không cho cô mượn sao?
Tính tình thật là kỳ lạ.
Mấy ngày ở chung, Trì Nghiên nhìn thấy hết mấy việc làm của Mạnh Hành
Du, càng thêm cảm thấy thiếu nữ không thể kiềm chế được này chỉ là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.