KHÁCH ĐẾN TỪ NƠI NÀO - Trang 107

Về sau có một cảnh, hai nhân vật chính ngồi trên sườn núi.

Trời rất xanh, nước rất trong. Cô cúi đầu, đẹp như vậy, nhưng ánh mắt

cô lại mờ mịt.

Sau đó anh lên tiếng: “Trở về cùng anh đi. Có anh ở đây, sẽ không để

em chịu án thừa một năm nào, cũng không xử ít đi một năm nào.”

Cô đáp lại: “Vậy ư? Nhưng em lại muốn ở lại đây thêm một tối nữa.

Chỉ một tối thôi, sau khi trở về, chúng ta chia tay.”

Anh đáp: “Được!”

Cô: “Anh nhìn xem, trời thật xanh, mãi luôn xanh như thế. Thiếu đi

một người, cũng sẽ không thay đổi được vận mệnh của ai. Vận mệnh của
chúng ta giống như đám mây trên bầu trời kia, thật ra, con đường đi cả đời
của một người, không phải do một mình người đó chi phối. Em biết, đáng
lẽ em không nên đến đây, không nên yêu anh. Yêu anh, em liền xong đời.
Khi anh giữ em lại, đáng lẽ em nên rời đi. Nhưng từ lần đầu tiên trông thấy
anh, em đã biết mình sẽ không đi nổi. Thì ra, tình yêu không phải là tạo ra
một kì tích nào đó, nói cho cùng, tình yêu chính là một loại bất lực.”

Rất nhiều người trong rạp đã khóc. Tiểu Mai cũng khóc, khóc điên

cuồng, khóc đến mức không thở nổi trong lòng ông xã mình.

_______________________

Hàn Thác, người Bắc Kinh, năm đó 29 tuổi.

Xuất thân từ gia đình làm cảnh sát, nhiều lần tham gia và phá án thành

công nhiều vụ án lớn, là một cảnh sát hình sự trẻ tuổi ưu tú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.