KHẢI HOÀN MÔN - Trang 308

KHẢI HOÀN MÔN

KHẢI HOÀN MÔN

Erich Maria Remarque

Erich Maria Remarque

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 17

Chương 17

Ravic đang đi đến bệnh viện. Anh đi Riviera về đã được một tuần nay.

Anh bỗng đứng phắt lại như bị găm xuống đất vì cái cảnh đang diễn ra
trước mắt anh. Tòa nhà mới sắp xây xong lấp lánh dưới ánh mặt trời như
một thứ đồ chơi mới tinh. Những cái gian xây kẻ lên nền trời tràn đầy ánh
sáng những đường thẳng mảnh. Anh thấy cái thanh gỗ trên đó có một bóng
người đứng chênh vênh đột nhiên tách ra khỏi giàn rồi rơi xuống khoảng
không. Anh có cảm giác như đường rơi chẳng bao giờ chấm dứt. Cái hình
người nhỏ xíu đã rời ra khỏi thanh gỗ, trông như một con búp bê chân tay
dang ra một cách vụng dại. Mọi vật xung quanh anh đều như ngưng lại,
không nhúc nhích nữa. Không còn gió, không còn tiếng động... chỉ có cái
hình người nhỏ xíu và thanh gỗ cứng đờ đang rơi xuống...

Ravic không còn trông thấy gì nữa. Anh chợt nhận ra rằng anh đã nín thở

từ nãy. Anh cắm cổ chạy tới.

Nạn nhân nằm trên đá lát đường. Trước đó một giây, con đường vắng.

Bây giờ nó đông nghịt những người. Từ khắp bốn phía người ta đổ xô lại,
như thể vừa được báo động. Anh rẽ đám đông đi vào. Hai người thợ đang
cố đỡ người bị thương dậy.

- Để nằm yên đấy! - Anh quát.

Người ta tránh cho anh vào. Hai người thợ vẫn còn đỡ lấy nạn nhân.

- Đặt xuống từ từ! Cẩn thận! Chậm chậm thôi!

- Ông là ai? - Một người thợ hỏi - Bác sĩ à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.