KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 196

đều nhận ra và dường như không hề thấy có gì khó chịu trong trang phục
của cô. Điểm đầu tiên được ghi cho Becca. Ít nhất cô sẽ không phải chịu
bài lên lớp tại- sao-con-không-thể-ăn-mặc-phù-hợp-với-địa-vị-của-mình
hay tại-sao-con-luôn-nhất-định-phải-làm-bố-bẽ-mặt? Cho dù những lần
phải đón nhận cả hai, cô luôn cực kỳ khoan khoái vì bất cứ điều gì cô đã
làm để xứng đáng được nhận chúng. Ôi, cuộc đời của một kẻ tập sự bất đắc
dĩ.

Christopher Edmond Larsen đứng dậy, dành cho cô một cái gật đầu trang

trọng và một cái hôn nhanh trên má trước khi kéo ghế cho cô ngồi. Cô ngồi
xuống, người phụ trách để một chiếc khăn ăn vào lòng cô, sau đó đưa cho
cô tờ thực đơn đã mở sẵn trong lúc một bồi bàn hối hả mang tới một ly
nước.

Cô mỉm cười cảm ơn và đợi bố cô gợi chuyện trước, cách duy nhất để

áng chừng tâm trạng của ông, vì bố cô quả là bậc thầy trong việc ẩn kín
không để lộ tâm trạng ra ngoài mặt.

“Đây quả là một sự ngạc nhiên ngoài mong đợi.”

Rõ ràng bố cô đang tự hỏi liệu có phải cô tới đây để xin tiền hay không.

Đáng lẽ ông phải đoán ra đúng hơn, vì cô không bao giờ hạ mình xuống
thấp đến thế và không thể bị mua chuộc - một phát hiện không khỏi làm
ông kinh hoàng.

Becca nhấp một ngụm nước rồi đặt ly xuống bàn. “Kể cũng đã khá lâu

rồi bố con mình chưa gặp nhau. Dạo này bố thế nào?”

Một bên lông mày nhướng lên, đôi môi ông bố hơi động đậy trước khi

ông dập tắt nụ cười. Hừm... một vài vấn đề thực sự về niềm tin. Hoặc thế,
hoặc đó là một dấu hiệu khẳng định một chút hoang tưởng đã kéo dài quá
lâu. Đáng ra bố cô nên biết cô chưa bao giờ là đồng minh của Mẹ Thân Yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.