KHI DẤU YÊU VỀ - Trang 224

Mười lăm

Tiếng Ian vang lên từng chặp trong chiếc điện thoại ở văn phòng, Meg

dúi nó ra sau bàn phím máy tính rồi dùng ngón tay cứng đờ bịt loa nhận đi.
Cô phải để Ian biết đang có chuyện gì, nhưng cũng không được cho gã
đang cầm súng kia thấy chiếc máy đang mở.

Cô cũng bật loa ngoài cho điện thoại di động, nên giờ giọng nói căng

thẳng của Eloise vang lên, “Meg, có cần tôi gọi cảnh sát không?”

Gã đàn ông đưa tay ngang cổ làm dấu, thì thào, “Bảo con mụ già đó là

thằng bé không sao đi”.

Meg gật đầu, “Eloise à? Tôi xin lỗi. Tôi vừa nhận được điện thoại của

bố Travis. Anh ấy đón cháu rồi. Anh ấy chưa biết mà”.

Eloise thở dài vào máy, “Ôi trời ơi, Meg. Cô làm tôi thót tim. Nếu

chồng cô còn ở đó, thì nhớ dặn dò anh ấy kỹ lưỡng nhé”.

Meg ngắt cuộc gọi rồi đặt chiếc di động ra giữa bàn, “Tôi đã bảo chị

ấy rồi. Giờ anh muốn gì từ tôi?”

Cô không còn thấy Ian nói gì qua điện thoại nữa, nhưng hy vọng anh

đã hiểu ý và nghe được tiếng cô.

Gã đàn ông tiến thêm một bước, “Đơn giản thôi, Meg ạ. Tao muốn

mày leo núi một chút, để tao lấy lại thứ của mình và tiếp tục lên đường”.

“Anh bỏ khẩu súng đó ra khỏi mặt tôi được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.