- Không được, ta phải đi gọi gia gia của con đến.
Gia gia bắt mạch sau đó lại đến lượt Hỏa vương. Một người bắt xong
sắc mặt tươi tỉnh hẳn còn một người thì sắc mặt vô cùng ủ rũ. Nhìn thấy
biểu tình khác thường, Lạp Lan Lục Ngọc không khỏi lo lắng.
- Hai vị tiền bối, Dương nhi không sao chứ?
Hai người đồng lúc nhìn nàng rồi lại quay sang nhìn nhau, ánh mắt phức
tạp khó hiểu. Sau một hồi im lặng gia gia mới lên tiếng.
- Xú nha đầu không sao, chỉ là..... con đã có thai rồi. Từ giờ trở đi con
phải bồi bổ thân thể, như vậy thai nhi mới khỏe mạnh.
Nàng không quan tâm mọi người xung quanh phản ứng ra sao, kể từ lúc
nghe gia gia nói nàng mang thai tâm tư nàng đột nhiên rối bời như tơ vò.
"Con ơi, con đến vào lúc này có phải rất thiệt thòi không? Phụ hoàng
con đang nằm kia, mẫu thân biết phải làm sao đây? Thiên Kỳ, chàng có
nghe thấy không, thiếp đang mang trong mình đứa con của chàng và thiếp,
chàng sao nỡ nhẫn tâm bỏ mặc hai mẹ con thiếp mà ngủ mãi như vậy?"
..............................................
Sau cơn buồn ngủ hắn tỉnh dậy, điều khiến hắn giật mình đó chính là
nàng đang khóc lóc thảm thương ôm một nam nhân, và nam nhân ấy không
ai khác chính là hắn.
"Ta đã chết thật rồi sao? Nương tử, nàng đừng khóc. Nhìn nàng khóc vi
phu đau lòng lắm".
Hắn muốn bước đến ôm nàng vào lòng nhưng không thể, hắn không
chạm được vào bất kỳ thứ nào kể cả nàng. Hắn bất lực ngồi bên cạnh nghe
nàng khóc, đây phải chăng là điều ông trời đang muốn trừng phạt hắn. Nhìn