KHI HOÀNG HẬU NỔI GIẬN!!! - Trang 525

đi. Nhìn thấy vẻ tiều tụy và ốm yếu của nàng trái tim hắn tựa như bị ái đó
cầm lấy mà bóp nghẹt.

Hắn vươn bàn tay trái của mình ra gạt nhẹ đi những sợi tóc vương rối

bời trên má rồi lau đi giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mi nàng. Cuối
cùng hắn cũng có thể chạm vào nàng, có thể lại lo lắng và chăm sóc cho
nàng. Hắn nhìn nàng thật lâu, thật kỹ tựa như nhìn một tiểu hài tử đang say
giấc nồng.

"Nương tử, vi phu đã trở về rồi".

Nàng vì quá mệt mỏi nên chợp mắt một chút. Trong giấc ngủ chập chờn,

nàng mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó rất lạnh chạm vào gò má nàng, thật sự rất
lạnh... Nàng bị chính cảm giác lạnh ấy gọi dậy. Đôi hàng mi khep hờ khẽ
mở ra, mọi thứ xung quanh hiện ra vừa hư vừa thực. Có phải nàng nhớ hắn
quá mức nên bị ảo giác rồi không?

Trước mặt nàng, nam tử đang mở to đôi mắt đen tuyền nhìn nàng chăm

chú. Người này như thế nào lại có ánh mắt lạnh đến vậy, nhất định là nàng
đang gặp ảo giác. Nếu là hắn sẽ không bao giờ nhìn nàng với ánh mắt này.

- Nương tử, ta làm nàng tỉnh giấc sao?

Nàng kinh hoàng. Đây đích thực là giọng nói của hắn, đến lúc này nàng

mới tin mọi chuyện đang diễn ra không phải là ảo giác.

- Thiên Kỳ, chàng tỉnh thật rồi sao?

Giọng nói cất lên trong nghẹn ngào, chẳng hiểu sao lúc này nàng lại

không thể làm chủ được chính mình, nước mắt theo khóe mi rơi đầy bàn tay
hắn. Nàng chỉ có thể vùi sâu mặt mình vào ngực hắn mà thút thít.

- Tên độc ác, đồ vô lương tâm, sao đến bây giờ chàng mới chịu tỉnh

chứ? Chàng có biết thiếp đã chờ chàng bao lâu rồi không, chàng có biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.