Kia là Tiểu Bạch tỷ, Tiểu Hồng vừa nhìn thấy người này xuất hiện đã
vui mừng chạy đến, miệng định gọi lớn tên cô nhưng bất ngờ cánh tay lại bị
thứ gì đó rất lạnh giữ chặt khiến cô không thể nào đi tiếp, ngay cả miệng
cũng bị chặn lại khiến những thanh âm chưa kịp thốt ra bị nuốt vào bên
trong.
Đôi môi ấy mang dư vị buốt giá, ánh mắt ấy bén nhọn tựa như thanh
chủy thủ có thể xuyên qua đối phương một cách tàn bạo và đau đớn, ở hắn
toát ra sát khí nồng đậm khiến Tiểu Hồng run lên, toàn thân cứng nhắc
không dám phản kháng.
"Không thể nào, tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây. Không thể, nếu
bây giờ không thoát khỏi thì cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội".
Ý thức được mối nguy hiểm sâu sắc Tiểu Hồng bắt đầu giãy giụa phản
kháng, cô muốn hét to để Tiểu Bạch tỉ có thể nghe thấy. Thực tế là Tiểu
Bạch có nghe thấy thanh âm gì đó hình như là gọi tên mình nhưng khi
hướng mắt nhìn xung quanh thì chẳng có gì khác lạ ngoại trừ một đôi nam
nữ đang cãi nhau trên đường, nữ tử hình như rất tức giận lại còn giãy giụa
cố gắng thoát khỏi nam nhân, lúc này nam nhân không có nói gì chỉ trực
tiếp áp môi mình vào môi nữ tử. "Hazz, cũng thật lãng mạn nha".
Nhận thấy Tiểu Bạch tỉ đang hướng mắt về phía mình Tiểu Hồng cố
gắng thoát khỏi Phong Mạc Vũ hy vọng người đằng xa có thể nhận ra cô
nhưng ánh mắt Tiểu Bạch lưu lại không quá hai giây sau đó lại tiếp tục tươi
cười đón khách. Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt, Tiểu Bạch tỉ không
nhận ra cô và cơ hội của cô đã tan thành mây khói.
Phong Mạc Vũ vô cùng tức giận, trực tiếp vận khinh công mang Tiểu
Hồng hồi phủ. Trên suốt chặng đường về cô không hề có bất kỳ phản ứng
nào chỉ lặng im để Phong Mạc Vũ ôm đi giống như một người đang bình
tâm nhắm mắt chờ đợi cái chết được báo trước.