Chỉ dựa trên những gì được đưa ra trong cuốn Tư duy như một kẻ lập dị,
Smith có lẽ không biết rằng chúng tôi quả thật có một mô hình cho NHS.
Và thực tế, tôi đã đề xuất mô hình đó với đội ngũ của Cameron sau khi ông
rời cuộc họp.
Mô hình này cực kỳ đơn giản.
Cứ đến ngày 1 tháng 1 hằng năm, chính phủ Anh sẽ gửi một chi phiếu trị
giá 1 nghìn bảng cho mọi công dân Anh. Người Anh có thể làm gì tùy thích
với số tiền đó, nhưng nếu khôn ngoan, họ có thể để riêng nó ra nhằm trả
cho chi phí y tế thực trả của mình. Trong hệ thống của tôi, các cá nhân buộc
phải tự chi trả toàn bộ khi chi phí y tế không quá 2 nghìn bảng và 50% khi
chi phí nằm trong khoảng 2 nghìn đến 8 nghìn bảng. Chính phủ sẽ trả toàn
bộ chi phí vượt ra ngoài con số 8 nghìn bảng một năm.
Từ phía một công dân mà nói, kịch bản tốt nhất là họ không phải sử dụng
dịch vụ y tế, nhờ thế cuối cùng họ sẽ có 1 nghìn bảng còn dư. Xem nào, có
đến hơn một nửa người dân Anh sẽ chi tiêu chưa đến 1 nghìn bảng một
năm cho dịch vụ y tế. Trường hợp tệ nhất đối với một cá nhân là khi cá
nhân đó phải bỏ ra hơn 8 nghìn bảng cho dịch vụ y tế, như vậy, cá nhân đó
sẽ âm 4 nghìn bảng (cá nhân đó phải bỏ ra 5 nghìn bảng cho dịch vụ y tế,
nhưng khoản tiền này được trừ đi 1 nghìn bảng mà chính phủ đã phát hồi
đầu năm).
Nếu quả thực người tiêu dùng nhạy cảm với giá (tức nguyên tắc kinh tế
học cơ bản nhất sẽ giữ vai trò chi phối và đường nhu cầu dốc xuống), thì
tổng chi tiêu cho dịch vụ y tế sẽ giảm. Trong mô hình mô phỏng mà chúng
tôi thực hiện ở Greatest Good, chúng tôi ước tính tổng chi phí cho dịch vụ y
tế có thể giảm khoảng 15%. Con số này tương đương với sự sụt giảm gần
20 tỷ bảng Anh. Sự sụt giảm này là nhờ (a) cạnh tranh có thể làm tăng hiệu
suất và (b) người tiêu dùng sẽ hạn chế sử dụng những dịch vụ y tế giá trị
thấp mà hiện họ đang sử dụng chỉ vì dịch vụ này miễn phí.
Mọi người sẽ vẫn được bảo vệ trước những cơn bạo bệnh.