KHI NGHI LÂM GẶP ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI - Trang 114

“Sư phụ, tuyết rơi sao?” Nghi Lâm nhìn bờ vai đầy tuyết của

hắn, kinh ngạc hỏi. Trong phòng rất ấm, tuyết trên vai hắn gần như
chảy thành nước, ẩm ướt hơn nửa vai. Đông Phương Triệt nói “Lâm
Nhi không biết?” Nghi Lâm chu miệng, đáng thương nói “Cả ngày
hôm nay con không ra cửa” Đông Phương Triệt búng trán cô “Lại
nói bậy, lúc chiều chúng ta mới về phòng, sao bảo một ngày chưa ra
khỏi cửa?” Nghi Lâm cười hì hì “Con chỉ cảm thấy ngày hôm nay
trôi rất chậm” Đông Phương Triệt xoa đầu cô, dịu dàng nói “Ta
mang Lâm Nhi ra ngoài xem tuyết nhé?” Nghi Lâm gật đầu, xoay
người lấy áo choàng khoác lên người, áo choàng này là đồ lúc trước
Đồng Bách Hùng đưa cho cô, làm bằng da chồn bạc, xinh đẹp lại ấm
áp, tốt hơn chiếc áo choàng lúc trước.

Lúc rời khỏi phòng, Nghi Lâm dặn dò anh em nhà họ Đinh “Các

anh nhớ phải mà thuốc thật mịn, để phân biệt ra, đừng để nó lẫn lộn
vào nhau” Đinh Nhất, Đinh Nhị và Đinh Tam vội vàng gật đầu.

Tuyết đã đọng ở bên ngoài, Đông Phương Triệt cầm bàn tay nhỏ

của Nghi Lâm, hai người đi dọc ở hoa viên của điện Lưỡng Nghi,
nói lại mới nhớ, ở đây mấy tháng nhưng đây là lần đầu Nghi Lâm đi
thăm hoa viên, sâu trong hoa viên có một hồ nhỏ, giữa hồ là một cây
cầu hình vòm, Đông Phương Triệt nói “Nước nơi này là nước chảy,
được dẫn từ thác nước trên Hắc Mộc Nhai” Nghi Lâm nhìn hồ nước
bị kết băng, hiếu kỳ hỏi “Trên Hắc Mộc Nhai có thác nước?” Đông
Phương Triệt chỉnh lại áo choàng cho cô, gật đầu nói “Đợi mùa xuân
tới, băng tan, ta mang muội tới đó xem, đảm bảo muội sẽ rất thích”
Nghi Lâm cười hì hì nói dạ.

Hai người tiếp tục đi tới trước, chú Trung vội vạng chạy tới bẩm

báo “Hướng hữu sứ tới, muối bái kiến giáo chủ” Đông Phương Triệt
không kinh ngạc, thản nhiên nói “Đã biết, ngươi về tiếp hắn trước,
lát nữa ta tới”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.