KHI NGHI LÂM GẶP ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI - Trang 161

ngón tay không có mục đích vuốt ve khuôn mặt của cô, từ trên
xuống dưới lại từ dưới lên trên, cứ lên xuống như vậy không biết
mệt, đừng nói, cảm giác không tồi, trắng mịn mềm mại, khiến người
khác yêu thích không thôi.

Mưa vẫn không ngừng, mà hắn lại không ngủ tiếp nữa, cũng

chẳng có hứng thú luyện công, việc có thể làm bây giờ là im lặng
quan sát nha đầu bên người, nhìn cô thỉnh thoảng nhíu mày bĩu môi,
lại nói những lời lảm nhảm vô nghĩa, âm thanh mơ hồ không rõ
khiến hắn không biết cô nói gì, có điều, cùng lúc đó, nước mắt cô
chảy ra, mày nhíu lại rất chặt, giống như không thể chấp nhận giấc
mơ đó, đây là lần đầu tiên trong năm năm nha đầu này ngủ với hắn
mà khóc, điều này làm hắn để ý.

Từ lúc nha đầu này chín tuổi đã đi theo bên cạnh hắn, chuyện

trước lúc chín tuổi hắn cũng đã sai người tìm hiểu, không có gì đáng
chú ý, hắn không rõ, trải qua sự bình yên như thế, có gì khiến nha
đầu này đau lòng? Không phải là muốn về sư môn chứ?

Ngày hôm sau, khi rời giường, tâm trạng của Nghi Lâm không

tốt, cả người mệt mỏi, không có tinh thần. Đêm qua cô mơ thấy ba
mẹ, giấc mộng lần này rất tệ, bởi vì trong mơ cô thấy linh đường của
mẹ… Mộng là giả, cô luôn tự nói với mình như thế, nhưng cảnh
trong mơ rất thật, cho nên nó như một khối đá lớn đặt trên ngực cô,
khiến cô không thể thở nổi, hàng rào xây nhiều năm lại vì một giấc
mơ mà sập hoàn toàn.

Cô nhớ nhà…

Ba anh em họ Đinh lúc này cũng rối rắm, đây là lần đầu bọn họ

thấy tinh thần của tiểu thư sa sút như thế, sắc mặt tái nhợt, không
nói gì, ngay cả cơm cũng không chịu ăn, chỉ ngồi ngơ ngác trước cửa
sổ, từ lúc rời giường tới bây giờ đã hai canh giờ, nhưng cô lại không
dịch chuyển cơ thể, ngay cả chào hỏi cô cũng không để ý, thật sự
khiến người khác lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.