KHI NGHI LÂM GẶP ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI - Trang 212

“Nha đầu con ở ngoài mấy năm nay… khổ cho con!” Âm thanh

của Định Dật sư thái càng lúc càng nhỏ, khiến Nghi Lâm chịu không
được, khóc lớn. Không hiểu sao, lúc này đột nhiên cảm thấy mình
rất ủy khuất, ủy khuất cái gì? Cô không biết.

Thấy cô khóc thương tâm như vậy, các đệ tử xung quanh cũng

khóc theo, Nghi Lâm gần như là do bọn họ nhìn lớn lên, từ một đứa
nhỏ nằm trong tả lót trở thành một cô bé đáng yêu, cô mất tích nhiều
năm như vậy, lúc này còn khóc lớn như thế, cho là cô chịu rất nhiều
ủy khuất. Định Dật sư thái vỗ lưng cô, thở dài “Từ nhỏ thân thể của
con đã không tốt, đừng khóc, trước gặp các sư tỷ của con, sau lại nói
ta biết mấy năm nay con qua thế nào”

Nghi Lâm vâng một tiếng, ngượng ngùng dùng tay áo lau nước

mắt, ngoan ngoãn chào hỏi các sư tỷ lâu năm không gặp, các sư tỷ
không thay đổi chút nào, chỉ lớn tuổi hơn trong trí nhớ của cô, trong
đó có vài sư tỷ đã gặp lúc ở thành Hành Dương.

Đi theo sư phụ tới chỗ ở của người, Định Dật sư thái tự tay rửa

khăn đưa cô lau mặt, Nghi Lâm cười lấy lòng với Định Dật sư thái
“Mấy năm nay sư phụ càng ngày càng trẻ, rất đẹp đó!” Định Dật sư
thái trừng mắt nhìn cô, sẵng giọng “Không biết lớn nhỏ, ngay cả sư
phụ cũng dám trêu chọc!” Nghi Lâm dùng chiêu hay đối phó Đông
Phương Triệt, cầm tay áo của bà làm nũng “Con nói thật, sư phụ đẹp
hơn rất nhiều” Định Dật sư thái bất đắc dĩ chỉ vào chóp mũi cô, giận
dữ nói “Năm đó con mất tích như vậy, không có thư từ, toàn bộ đệ
tử phái Hằng Sơn tìm con khắp nơi trong ba năm, đáng tiếc…”

Nghi Lâm kinh ngạc “Cứ nửa năm con có viết phong thư về, sư

phụ không nhận được sao?” Định Dật sư thái nhíu mày “Ngay cả
nửa phong thư ta cũng không thấy, con để ai đưa thư?” Sắc mặt
Nghi Lâm thay đổi, Đông Phương tiểu tặc chết tiệt! Đáng chết! Đáng
chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.