KHI NGƯỜI TA ĐÔI MƯƠI - Trang 53

KHI NGƯỜI TA ĐÔI MƯƠI

Hiên

www.dtv-ebook.com

Nhường Nhịn

Ngày mình còn nhỏ, tức là khi bố mẹ mình còn trẻ, bố mẹ rất hay cãi

cọ, vài việc vặt vãnh cũng sinh chuyện, không những thế còn viết sẵn một
đơn ly hôn, cất trong tủ, lúc nào cãi nhau cũng đều lôi ra ký. Mỗi lần ký
xong lại xé đi rồi viết lại tờ khác, cứ như thế, mà cái đơn ly hôn cũng chẳng
đến được tay Tòa.

Bây giờ, mình lớn rồi, bố mẹ cũng già đi nhiều, tuyệt nhiên chẳng còn

cãi cọ to tiếng như xưa nữa. Nhiều khi, mọi người hay bảo bố mình cuối
cùng cũng biết sợ vợ (ý là mẹ mình ấy mà hihi), người ác ý thì bảo bố mình
cuối cùng cũng "mặc váy" rồi. Nếu là ngày xưa, chắc bố mình đã giận điên
người rồi về nhà ra oai với mẹ, nhưng bây giờ bố chẳng để ý nữa. Bố chỉ
cười rồi nói cái câu mà mọi người vẫn hay nói, "đội vợ lên đầu trường sinh
bất lão". Thế là hết chuyện, chẳng ai nói them được gì nữa.

Không phải ai cũng hiểu, là bố không sợ vợ, bố chỉ đang nhường nhịn

thôi. Có lần, bố nói: Đàn ông, không phải cứ to tiếng, cãi vã với vợ là oai,
là ra dáng đại trượng phu. Đàn ông thực thụ là phải biết nhường nhịn đàn
bà. Chứ vợ nói một mà nói lại một, hóa ra không phải đàn ông rồi!

Mà đã chấp nhận nhường nhịn là phải thương nhiều lắm, yêu nhiều

lắm mới bỏ qua hết như vậy mà bên nhau.

Người ta bảo phải có một người lùi thì cả hai mới có thể cùng tiến. Là

vì sợ mất nhau, cho nên mới phải nhường nhịn.

Không phải vì bố mình già, đã hết sức cãi vã nên mới nhường nhịn.

Mà là trải qua rất nhiều chuyện, mới hiểu ra chữ "nhường" nó kì diệu đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.