Còn sớm, sương và đèn nêông mái chợ hòa vào nhau lành lạnh. Tôi
leo lên xe rồi có quyền vênh váo nhìn tất cả quang cảnh buồn bã của thành
phố mà nghĩ: "Thôi nhé, cho tao tiền tao cũng không đến nữa, buồn quá
đi". Mọi người chào nhau và tôi nghe tiếng Bảo loáng thoáng ngoài cửa xe:
"Con ghé chợ một chút". Và một chút đó là cho tôi. Khi xe sắp chạy, tôi
thấy Bảo níu áo tôi, rồi một bó lá lạnh tanh, khum khum che lũ hồng đang
ngủ. "Cầm đi Dao. Bảo lạ quá, sao Dao lên đây mà không mặc áo lạnh,
không mua hoa?". Rồi Bảo đi, không để tôi kịp nói gì. Tôi không kịp nói gì
nhưng từ phút đó, Đà Lạt đã trở nên đáng yêu hẳn. Tôi cảm động nhìn lại
đường phố của nó, mặt hồ mờ mịt sương khói, rồi cúi xuống cẩn thận mà
vụng về, tôi ru lũ hoa hồng ngủ tiếp, tưởng tượng về đến thành phố, tụi nó
sẽ thức dậy, nở ra, khi ấy hẳn sẽ đẹp lắm. Dì tôi bảo: "Bỏ lên trên cái giá
kia", nhưng làm sao tôi dám làm điều ấy, đường xóc lắm và tụi hồng mỏng
manh làm sao! Vậy là một lần nữa, mọi người lại nhìn tôi một cách quái
đản.
❉❉❉
Rồi từ đấy, tôi không quay lại Đà Lạt, tôi cũng không gặp lại Bảo, chỉ
một lần, mười hai giờ trưa, tôi đạp xe vội vã đến lớp học thêm, chợt bên
đường có đứa làm tôi giật mình, nó gọi: "Ê, quỷ con". Thằng Quang. Trên
đường Sài Gòn, dễ gì tôi gọi nó bằng anh, cả hai đều bình đẳng mà, có ai
chủ ai khách đâu. Vậy là tôi vênh mặt lên, hất hàm một cái rồi đạp tiếp,
lạnh như tiền. Đạp xe được mười thước, tôi quay đầu nhìn cái bóng của
Quang lầm lũi, và chợt Đà Lạt đầy thông và sương trở về: rõ ràng lắm, tôi
thấy mình lại tha thẩn trong vườn cải, vườn su, thấy mình đạp xe, vù vù thả
dốc và thấy một lũ hoa hồng nằm ngủ trong lòng.