KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 15

- Không, người ta dùng vải đó may như một cái hộp...
- Cái hộp, hả ba?
- Ừ! May như một cái hộp, to hơn cái giường, phủ ra ngoài cái giường: như
vậy muỗi rừng khỏi đốt, vì muỗi rừng độc lắm: truyền bệnh sốt rét rừng,
hiểu chưa?
- Dạ, con hiểu rồi.
Kỳ thật. Yến khó mà tưởng tượng ra một cái hộp bằng vải thưa phủ lên
giường, song không sao, Yến tự nhủ sẽ hỏi rõ ràng khi cậu về.
- Ba à, con khoe cậu về với bạn con, tụi nó nói: "Cậu mày sẽ đen như cột
nhà cháy".
- Rồi con nói sao.
- Con nói: còn lâu, cậu tao không có đen, vì mẹ tao không có đen...
- Con giỏi lắm! - Ba nó khen.
- Con thì ưng cậu đen thui, đặng con đi phố với cậu, bạn con sẽ lác mắt
thán phục. Người ta nói bây giờ người da đen nổi tiếng lắm, ba à!
Mọi người cười xòa. Tuần lễ cuối cùng đến, họ càng bận rộn. Năm giờ sáng
thứ sáu, bà mẹ đã xuống bếp. Tám giờ sáng chồng con bà thấy cái bánh thật
to, thật đẹp trải kem trắng, điểm hoa lá quanh rìa, giữa có hàng chữ màu
café: Mừng cậu Bích hồi hương! (có chấm than cẩn thận). Sợ lũ con vô ý
làm nhòe kem ra, bà chỉ cho chúng đứng xa ngắm sơ rồi cất vào tủ lạnh
liền. Ba chúng cũng trổ tài trang trí ra: ông cắt một tấm bìa cứng thành hình
bầu dục, đem sơn trắng, vẽ ngôi sao đủ màu xung quanh, giữa ghi: Chào
cậu Bích thân yêu trở về! Đoạn lại treo lên trước cửa ra vào. Ông bảo là
ông ghét dùng tiếng hồi hương, mình đâu phải làngười Tàu! Rồi ông cười
cười bảo vợ:
- Này em, đáng lẽ tôi kết hoa tươi quanh tấm bìa, nhưng tôi vừa có cái sáng
kiến độc đáo, cho nên không làm vậy, làm sớm thì lúc cậu ấy về hoa héo
quắt, còn đợi lúc cậu ấy gần về thì không có mặt chúng ta ở nhà.
- Ủa, chớ chúng ta đi đâu?
- Đố mợ biết! Chắc mợ không rõ sáng kiến tôi? Nghe đây này: tôi sẽ cùng
mợ vô tận Sài gòn đón cậu ấy, nghe chưa? Ngon không?
- Trời ơi! Anh nói thật không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.