KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 14

Minh Quân

Khi Ông Cậu Quý Bị Đắm Tàu

Chương II

Những ngày kế đó trôi qua chậm chạp - vì lũ trẻ trông ngóng quá nên
chúng thấy thế - Chúng không ngớt bàn tán, cãi cọ một cách hăng hái.
Cuối tháng 5 mẹ chúng nhận được thư cậu Bích, cho biết là sẽ về Sài Gòn
bằng tàu thủy, ngày 5-7 và cậu sẽ đáp tàu hỏa về thẳng Nha Trang ngay
đêm đó. Thế là gia đình chúng rộn rịp lo chuẩn bị đón ông cậu quí.
Phòng khách được cha chúng sơn cửa và trang hoàng lại, mẹ chúng thì thay
các màn cửa bằng thứ vải hoa trang nhã, sáng sủa. Một bữa đi làm về, ông
Niêm mang về một tấm thảm chùi chân - xanh lơ màu hy vọng - lời ông.
- Chắc chắn là cậu sẽ thích lắm. Ở Mạc xây làm gì được như nhà mình, ba
há?
Lai vừa nói vừa khệ nệ nhắc cất cái thang sau khi cha nó trèo lên thay bóng
đèn, ông Niêm cười:
- Mày nói tầm phơ quá. Lai ơi! Cậu ở Mạc xây chớ phải hồi cậu còn ở Nam
Mỹ sao mà sống cực khổ.
- Vậy thì hồi cậu ở Nam Mỹ cực lắm hả ba?
Yến hỏi cha, nhưng cha nó chưa trả lời. Phan chen vô:
- Con tưởng tượng hồi ở bên Nam Mỹ cậu ngủ trên một cái giường trải nệm
rơm, tối tối thú dữ gầm gần bên, cậu không dám dậy đi tiểu...
- Vì vậy nên cậu phải dời về Mạc xây - Lai thêm.
- Lại nói tầm phơ! Cậu có giường nệm đàng hoàng, có điều là muỗi dữ lắm
cậu phải nằm mùng.
- Mùng là cái gì, hả ba?
(Yến chưa biết cái mùng, vì từ hồi nó có trí khôn: nhà nó đã dùng lưới chắn
muỗi ở các cửa sổ và cửa lớn vào phòng ngủ).
- Mùng là một thứ vải thưa, thưa như lưới sắt nhà mình kia kìa, con thấy
chưa?
- Dạ, thưa ba, con thấy rồi, mà con chưa hiểu ngủ mùng là sao? Lấy vải
thưa đó đắp lên mình phải không ba?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.