khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể quên? Nàng quên mình, cũng sẽ
không quên Phong Mạc Thần, nàng tin tưởng, Phong Mạc Thần cũng sẽ
như vậy, quên toàn bộ thế giới, cũng sẽ không quên nàng.
Minh Nguyệt thấy nàng không nói gì, mở miệng lần nữa, thản nhiên nói,
"Sau này, ta sẽ không khi dễ nàng nữa, chúng ta sống tốt với nhau, không
bao giờ bắt nàng đi dụ bắt dã thú, được không?"
Bạch Ly Nhược cảm thấy thật buồn cười, nhưng chỉ mấp máy môi, tay
của nàng trong lòng bàn tay của hắn, giống như tay trái của mình nắm tay
phải của mình, mở miệng giễu cợt nói, "Ngươi vốn không có lý do khi dễ
ta, mắt không trị hết, ta không trách ngươi, nhưng tại sao ngươi nhất định
phải chia rẽ ta và Thần? Giữa chúng ta đã khó khăn như vậy mới có thể ở
cùng một chỗ......"
"Giữa các ngươi, căn bản là không thể!" Minh Nguyệt như đinh chém
sắt.
"Tại sao ngươi lại kết luận như vậy?" Bạch Ly Nhược dừng bước, rút tay
từ trong tay của hắn ra.
"Sư phụ ta đã nói qua, giữa các ngươi, sẽ không bình yên đi đến cuối
cùng, trừ phi nàng muốn hắn chết, nếu không, không có khả năng!" Minh
Nguyệt làm bộ dạng đương nhiên.
"Sư phụ ngươi nói, nhất định là chính xác sao? Nếu hắn thật sự muốn
giúp Phong Mạc Thần, hẳn nên nghĩ biện pháp chữa khỏi độc cùng thương
tích trên người Phong Mạc Thần, mà không phải nghĩ biện pháp chia rẽ
chúng ta!" Bạch Ly Nhược rống giận, ngực không ngừng phập phồng, nhìn
dáng dấp, tức giận không nhẹ, nàng vẫn cho rằng Huyền Thiên lão nhân là
Thế Ngoại Cao Nhân, sẽ hiểu được tình yêu của bọn họ, ai biết được, hắn
và Minh Nguyệt cùng Tử Y đều đi cùng một con đường, toàn bộ đều tìm
cách chia rẽ bọn họ.