"Cha, không ai thèm lấy, về sau ta cứ như vậy ở cùng với ngươi, cả đời
hiếu thuận với ngươi, có được không?" Nhan Tiểu Ngọc nhảy xuống từ trên
ghế, ôm lấy cánh tay của Nhan Hán Tam, Nhan Hán Tam trừng mắt nhìn
Nhan Tiểu Ngọc, cắn răng nói, "Ngươi nha đầu chết tiệt kia, nghĩ được lắm,
muốn cả đời dựa vào cha ngươi ăn không ở không?"
"Cha ——" Nhan Tiểu Ngọc hờn dỗi đong đưa cánh tay của Nhan Hán
Tam, một bộ làm nũng, Nhan Hán Tam không còn cách nào, siết chặt cái
mũi nhỏ của nàng, "Chúng ta lại tìm tiếp, ta không tin, nữ nhi của Nhan
Hán Tam ta sẽ không ai thèm lấy!"
Nhan Tiểu Ngọc nháy mắt, kéo cánh tay của Nhan Hán Tam, nhìn ngoài
cửa xuất hiện một nam tử tuyệt mỹ cùng một nữ tử tuyệt sắc, Nhan Hán
Tam theo ánh mắt của Nhan Tiểu Ngọc nhìn lại, chỉ thấy Phong Mạc Thần
cùng Bạch Ly Nhược đứng ở cửa, giống như một đôi bích nhân.
Nhan Hán Tam giơ tẩu hút thuốc về phía cửa, nhìn chằm chằm, "Ngươi
tiểu tử chết tiệt, ta đập chết ngươi, đập chết ngươi!"
"Cha, bình tĩnh, bình tĩnh ——" Nhan Tiểu Ngọc chặn Nhan Hán Tam,
cả người nàng cũng bị kéo về phía trước, không ngừng la to với Phong Mạc
Thần, "Ngươi đi mau, đi mau, cha nói muốn giết chết ngươi đó!"
Nhan Hán Tam bị Nhan Tiểu Ngọc ngăn cản, liền đập tẩu thuốc về phía
Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần sừng sững bất động, chỉ thản nhiên nói,
"Nhan đại thúc, ta tới, chính là tới thỉnh tội!"
Tẩu thuốc của Nhan Hán Tam dừng lại trên đầu của Phong Mạc Thần
nửa tấc, thở hổn hển nói, "Ngươi còn mặt mũi tới thỉnh tội? Mặt của ta cũng
đã bị ngươi vứt sạch......"
Bạch Ly Nhược tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu về phía Nhan Hán Tam,
"Nhan đại thúc, thật xin lỗi, đều bởi vì ta, chúng ta tới thỉnh tội với người!"