Bạch Ly Nhược ngoảng lại, tươi cười ôn hòa nói "Thế nào?"
"Nếu như ta đi học, thẩm thẩm có thể đến đón ta tan học không?" Tiểu
Huyền Diệp lôi vạt áo Bạch Ly Nhược, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.
"Nếu ngươi thể hiện tốt ở thư phòng, ta liền đi đón ngươi, được không?"
Bạch Ly Nhược một tay bế Huyền Đại, một tay vỗ về đầu Huyền Diệp.
"Thẩm thẩm, ta còn một yêu cầu." Huyền Diệp đung đưa góc y phục
Bạch Ly Nhược, bộ dạng làm nũng.
"Yêu cầu gì?" Bạch Ly Nhược nở nụ cười, dịu dàng nhìn hắn.
"Thời điểm tan học, ta muốn gọi người là mẫu thân, vì ta không muốn
bọn họ cười nhạo ta là hài tử không có phụ thân không có mẫu thân, ta cũng
không phải là vong quốc nô, ta còn có ba người thân, chính là hoàng nãi
nãi, thẩm thẩm cùng Huyền Đại, khi ta trưởng thành, ta sẽ bảo vệ Huyền
Đại, có được không, thẩm thẩm." khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Huyền
Diệp mang theo mong đợi tràn đầy, nắm vạt áo Bạch Ly Nhược như nắm
lấy bè gỗ duy nhất trong cuộc đời.
Bạch Ly Nhược nhất thời chua xót, ngồi xổm người xuống, đem Huyền
Diệp ôm vào lòng, nức nở nói "Hài tử ngốc nghếch, con vui vẻ gọi, có thể
gọi liên tục, thẩm thẩm sẽ bảo vệ con, bảo vệ con và tiểu Huyền Đại, còn
hoàng nãi nãi nữa."
"Thẩm thẩm thật tốt!" Huyền Diệp hôn lên má Bạch Ly Nhược, đưa tay
trêu chọc tiểu Huyền Đại.
Tiểu Huyền Đại đã rất quen thuộc với Huyền Diệp, cười "Khanh khách"
muốn Huyền Diệp ôm, Bạch Ly Nhược liền đem Huyền Đại giao cho
Huyền Diệp, tự mình đến chánh điện xem Thượng Quan Viện.