ngàn vết thương, không thể chịu thêm bất kỳ ly biệt nào nữa, nếu có một
ngày ngươi phải rời đi, xin ngươi hãy để lại Huyền Đại cho ta."
Phong Mạc Thần hôn lên mặt nàng "Nhược nhi, đời ta không thể tách
khỏi ngươi."
Đêm xuân cả đêm, thanh phong thổi màn tơ bồng bềnh khua lên, theo
giường hẹp lay động một tiếng, trăng tròn trốn trong tầng mây, thẹn với một
phòng kiều diễm.
Hôm sau, tâm tình Bạch Ly Nhược dần dần tốt lên, bởi vì Bạch Thanh
Loan Vân Cảnh Mạch tiến cung, thời điểm Phong Mạc Thần khởi sự, Vân
gia đã trợ giúp không ít, sau đó Phong Mạc Thần ghi danh, phong Vương
nạp đất, uy phong lẫy lừng.
Hai tỷ muội gặp nhau, hiển nhiên không thiếu lời muốn nói, Huyền Đại
lanh lợi kêu "Cô cô", chọc Bạch Thanh Loan rất vui, Vân Cảnh Mạch đưa
Huyền Đại đi xem quà tặng theo bọn hắn từ Lăng châu mang tới, Bạch Ly
Nhược cùng Bạch Thanh Loan uống trà nói chuyện phiếm trong sân.
"Ly Nhược, hiện tại Hoa Thái hậu trước mặt giao hảo với ngươi, sau
lưng vụng trộm sai người thu tập tội chứng của ngươi, ngươi phải cẩn thận."
Bạch Thanh Loan nhìn quanh quan bốn bề, nhỏ tiếng nói.
"Nàng làm gì?" Bạch Ly Nhược giả bộ uống trà, thanh tiếng như muỗi
kêu.
"Nàng phái người đến Bạch gia tra lai lịch của ngươi, đoán chừng đem
toàn bộ chuyện trước kia của Bạch gia kéo ra, muốn phế truất ngôi vị hoàng
hậu, lần này nàng tự mình xuống tay, ngươi, hãy cẩn trọng." Bạch Thanh
Loan uống một ngụm trà.