KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 615

Bạch Ly Nhược mở mắt, ánh mắt trong suốt gợn sóng, giọng khàn khàn

nói "Vân mấn hoa nhan kim bộ dao, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu,
xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều* (4 câu
thơ trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị)."

* Sen vàng dạo, tóc mây rờn,

Màn phù dung ấm, dập dồn đêm xuân.

Đêm xuân ngắn ngủi có ngần,

Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu. (dịch bởi Ngô Linh Ngọc)

Phong mạc thần cười giúp nàng lau đi nước mắt "Đúng vậy, tòng thử

quân vương bất tảo triều, chỉ là đêm xuân của ta là ở nơi này cùng nàng."

Tay của hắn chậm rãi tiến vào bên trong y phục của nàng, mập mờ vuốt

ve sống lưng nhẵn bóng của nàng, Bạch Ly Nhược ngước mắt, giơ tay
muốn giáng xuống một bạt tai.

Phong Mạc Thần bắt được tay của nàng, vẫn như cũ cười bí ẩn "Không

phải muốn phù dung trướng noãn độ xuân tiêu sao?"

"Ngươi mới vừa cùng An Khả dồn dập đêm xuân, còn chưa đủ sao?"

Bạch Ly Nhược khóc thét ra tiếng, ánh mắt rõ ràng là đang khiển trách hắn.

"Không phải nàng, chấp nhận ta đi cho nàng ta một đêm xuân sao?"

Phong Mạc Thần cầm lấy tay nàng, không hề chớp mắt nhìn nàng.

"Ngươi cút, ngươi cút đi, ta không muốn gặp lại ngươi!" Bạch Ly Nhược

khóc thét muốn đẩy hắn ra, khàn cả giọng.

Chân Phong Mạc Thần áp trụ đôi chân đang giãy giụa của nàng, một

cánh tay cầm hai tay nàng, hung hăng giữ chặt sau ót nàng, hung ác trừng
mắt nàng, từng chữ một nói, "Tối qua ta không có chạm vào nàng ta!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.