"Bọn họ bày mưu tính kế với ta, họ muốn thiên hạ này, ta giao cho bọn
họ" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, thê lương nhìn Bạch Ly Nhược.
"Thần, chúng ta đừng nói nữa, nếu quả thật có một ngày như vậy, thiếp
sẽ nghe lời chàng, cùng nhau rời khỏi đây". Bạch Ly Nhược ôm cổ Phong
Mạc Thần, ngửi mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt cùng hơi thở thanh nhã
của nam tử trên người hắn.
Hôm sau, lúc Phong Mạc Thần lâm triều, chúng quan vừa thấy hắn mặc
long bào màu đỏ tía, thản nhiên đạp ánh mặt trời mà đến, lập tức có người
tiến lên, chỉ ra áo của hắn không hợp với lễ nghi.
Phong Mạc Thần nhàn nhạt "Gần đây trẫm gầy đi, long bào đã đưa cho
bố tư cục sửa lại, hôm nay đem lễ nghi bỏ sang một bên đi"
Mọi người trầm mặc, vài người báo cáo tình hình tai nạn ở các nơi, có
người buộc tội Liễu gia, kém một khắc nữa là đến buổi trưa, buổi lâm triều
kết thúc trong vô vị và tẻ nhạt.
Ánh sáng của mặt trời chiếu vào Kim Loan điện, vừa đúng lúc chiếu vào
quần áo Phong Mạc Thần. Ánh sáng phản chiếu vào lớp bạc mỏng lót bên
trong long bào, nhất thời khiến mọi người không mở mắt ra được. Vảy dày
tầng tầng lớp lớp, giống như vảy rồng, sắc mặt Phong Mạc Thần không đổi,
bách quan kinh hãi, lần nữa quỳ xuống hô to vạn tuế.
Ban đêm, Bạch Ly Nhược tựa vào ngực Phong Mạc Thần thả diều, gió
thổi làm tóc nàng không ngừng bay múa, Phong Mạc Thần sửa lại mái tóc
rối cho nàng, cưng chiều nói "Sao nàng lại bày ra âm mưu này?"
Bạch Ly Nhược mỉm cười, đầu cúi trên bờ vai Phong Mạc Thần, ánh
mắt nhìn về phía cánh diều bay, chiếc diều bay quanh quẩn ở trên điện, ánh
sáng màu tím trông rất sống động, nếu Bạch Ly Nhược buông dây, Tử Long
rất có thể sẽ bay lên không trung.