KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 695

Vân Thiên Mạch không nói gì, giữa bọn họ đã không còn gì nữa, bất kể

hắn có thành tâm thế nào, nàng cũng chỉ toàn tâm toàn ý hướng về Phong
Mạc Thần.

Tháng chạp, sương mù đọng trên cành liễu khô như một tảng băng trong

suốt, giống như tuyết nhưng không phải là tuyết, tựa như sương nhưng
không phải là sương.

Bạch Ly Nhược choàng áo lông cáo, nàng đứng ở vách đá, nàng tìm

kiếm Phong Mạc Thần đã nửa tháng, thế nhưng, hắn lại biến mất như chưa
hề tồn tại, bất kể nàng tìm kiếm thế nào đi nữa, hắn cũng không xuất hiện.

Nàng thăm dò được, hắn từng tới bái lạy xin làm môn hạ của Thiên

Huyền Lão, liền một đường đi tới cùng trời, tốn ba ngày ba đêm, cuối cùng,
nàng cũng lên đến đỉnh núi, nhưng trong thời tiết sương lạnh, cũng chỉ có
một vài dấu chân thú, không hề có dấu vết chứng tỏ rằng có người ở.

Nàng không tin nàng không tìm được hắn, gió lạnh thổi mái tóc đen của

nàng tung bay trong gió, xốc xếch dính vào khóe miệng, nhìn vách đá dựng
đứng, nàng khẽ chớp mắt, tuyết rơi trên lông mi khiến mắt có chút mơ hồ.

Nàng không đưa tay lấy bông tuyết xuống, mà tung người nhảy xuống,

nàng tin tưởng một câu nói, tìm đường sống trong chỗ chết.

Cách làm của nàng rất thông minh, người bình thường không thể tìm ra

nơi ở của Thiên Huyền lão nhân, dù nàng có lật cả bầu trời cũng không thể
tìm được cửa vào, cửa vào chân chính, chính là vách đá.

Thân thể không ngừng rơi xuống, không khí càng ngày càng ấm áp và

ướt át, giống như đến một thế giới khác, không biết đã trải qua bao lâu, áo
lông cáo trên người nàng bị gió đánh rơi, nàng ngã xuống cũng không cảm
thấy đau đớn vì nàng rơi vào trên một vật có lực đàn hồi và độ bền chắc
lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.