Bóng lưng của hắn thẳng tắp gầy gò, nàng cơ hồ có thể xuyên qua lớp áo
mỏng manh của hắn nhìn thấy sống lưng hắn, gùi thuốc theo bước chân hắn
không ngừng lắc lư, khớp xương ngón tay nắm lấy gùi thuốc, cực kỳ đẹp
mắt.
"Phong Mạc Thần——" Bạch Ly Nhược gọi hắn, thấy hắn không dừng
lại, nàng vừa thét lên liền ngã xuống đất.
Phong Mạc Thần nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng cuống quít xoay
người lại, đi tới bên người nàng để gùi thuốc xuống tra xét thương thế của
nàng, cởi giày cùng tất của nàng, cũng không phát hiện cái gì không ổn, sau
đó ngước mắt nhìn thấy nàng thực hiện được gian kế đang cười nhìn hắn.
Cười giảo hoạt như vậy, để cho hắn lại có cảm giác bị trêu cợt, bỏ chân
nàng ra, hắn không nói một lời hướng về trước mà đi.
"Phong Mạc Thần." Bạch Ly Nhược lần nữa kêu tên của hắn, nhìn bóng
lưng hắn có chút tức giận, nàng nhanh chóng vừa đi tất đi giày vào.
"Này, ngươi chờ ta một chút." Bạch Ly Nhược luống cuống tay chân.
Phong Mạc Thần căn bản không để ý, càng chạy càng nhanh, sau lưng
lại truyền tới một tiếng thét, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, đồng dạng chiêu
số dùng tới hai lần, hắn còn bị lừa sao?
Bước chân chỉ ngừng lại một chút, tiếp theo sau đó đi về phía trước, đột
nhiên cảm thấy không đúng, hắn quay đầu lại, Bạch Ly Nhược đã lăn xuống
đồi, thân thể mảnh mai bất ngờ đụng vào vách đá dựng đứng, nàng lần nữa
nôn ra máu tươi.
Mặt Phong Mạc Thần liền biến sắc, chạy thật nhanh đến bên cạnh Bạch
Ly Nhược, chỉ thấy mặt nàng không chút huyết sắc, khóe môi mang theo
vết máu đỏ thẫm, trên trán cũng bị thương, hắn đỡ thân thể của nàng lên, để