nơi tay, vạn người không ngăn cản được, Phong Mạc Thần, thực lực của
ngươi, quả thật không cho phép người khác khinh thường!"
Phong Mạc Thần hào hung đứng ngạo nghễ trước lăng mộ, dưới chân thi
thể chất thành núi, nhưng lăng mộ Hoa Hinh không ai có thể rung chuyển
nửa phần, đôi môi như được gọt mỏng của hắn mím lại như một sát ý quyết
tuyệt, gió thổi làm tung bay tóc đen sau lưng hắn, lẫm liệt túc sát.
Vân Cảnh Mạch vung tay lên, một đôi nam nữ đi lên, nam hồng y, tuấn
lãng cao ngất, nữ son phấn không thi, quần đỏ dài kéo đất, hai người giống
như trang phục của một đôi tân nhân.
"Hôm nay là ngày đại hôn của Thiên Mạch và Ly Nhược, Phong Mạc
Thần, ngươi hãy bỏ chút hơi sức uống ly rượu mừng." Vân Cảnh Mạch cười
châm chọc, quay đầu lại nhìn một thân trang phục tân lang của Vân Thiên
Mạch.
Sắc mặt Vân Thiên Mạch không chút thay đổi, Bạch Ly Nhược ở trong
ngực hắn, mắt sáng khép chặt, khuôn mặt nhợt nhạt không có chút huyết
sắc, nàng không hề ý thức là mình ở trong ngực Vân Thiên Mạch, mặc dù
hôn mê, đôi mi thanh tú vẫn nhíu chặt như cũ.
"Nàng đã hôn mê sao?" Vân Cảnh Mạch thản nhiên, trên mặt dịu dàng
thủy chung là nụ cười.
"Nàng mất máu quá nhiều, ca, cứ thế này thôi, còn Huyền Đại và Chu
Thanh đã chết." Vân Thiên Mạch ôm Bạch Ly Nhược, đem lấy thân thể
không ý thức được của nàng ôm thật chặt.
Phong Mạc Thần nhất thời mặt mày tái nhợt, nhìn Bạch Ly Nhược trong
ngực Vân Thiên Mạch, ánh mắt như muốn toát ra lửa, trường kiếm trong
tay khẽ run lên, Huyền Đại, chết?