"Thần, ta không cần, ta không muốn ngươi chết trước ta, ta thật sự
không muốn." Bạch Ly Nhược khóc thành tiếng, giọng nói khản đặc, đột
nhiên nhớ tới phát một ngày, người kia ở bên gối nàng, nói với nàng "Nếu
quả thật có ngày đó, ta nguyện rời đi trước ngươi, bởi vì còn sống, mới là
thống khổ nhất, ta sẽ chăm sóc Huyền Đại trưởng thành, sau đó tìm ngươi
trên đường hoàng tuyền."
"Thần, ta không muốn một mình sống, ta không muốn." nước mắt Bạch
Ly Nhược rơi như mưa, thanh âm khàn khàn, tê tâm liệt phế.