ngừng phản kháng, bàn tay dùng sức, áo mỏng manh trong tay hắn hóa
thành mảnh vụn.
Bạch Thanh Loan cắn răng nghiến lợi "Phong Mạc Thần, ngươi thanh
tỉnh một chút, ta không phải Bạch Ly Nhược, không phải!"
Phong Mạc Thần cúi đầu cắn đôi môi của nàng, trong mắt thoáng qua tia
khát máu, Bạch Thanh Loan thất thanh hô to "Vân Cảnh Mạch, ngươi khốn
kiếp!"
La mắng của nàng ở trong môi của Phong Mạc Thần hóa thành tiếng lộn
xộn, Vân Cảnh Mạch ở Lăng vương phủ như nghe thấy la mắng của nàng,
khóe môi nhấc lên một nụ cười tà ác, quạt giấy đánh vào lòng bàn tay, bày
mưu nghĩ kế nói "Hẳn là lúc này…"
Bạch Ly Nhược có chút lo lắng quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt "Ngươi
thật sự không có vấn đề gì sao? Có muốn ta kéo ngươi không?"
Minh nguyệt dịu dàng cười, vuốt ve Xèo Xèo trong ngực nói "Ngươi
xem ta rất giống một nhân sĩ tàn tật cần người khác chăm sóc sao?"
Bạch Ly Nhược cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói "Thật xin lỗi."
Minh Nguyệt vẫn cười như cũ, ánh mắt xinh đẹp nhếch lên độ cong,
Xèo Xèo trong ngực "Vèo" một cái nhảy đến đầu vai của Bạch Ly Nhược,
cánh tay thon dài của Minh Nguyệt vẫn duy trì tư thế ôm Xèo Xèo, thản
nhiên nói "Ngươi vì cái gì lại thích nói xin lỗi? Ngươi không biết, nửa tháng
này, ngươi nói thật xin lỗi không dưới 53 lần."
Trên mặt của Bạch Ly Nhược nâng lên một nụ cười "Trừ đối với ngươi
nói cám ơn cùng thật xin lỗi, ta thật sự không biết còn có thể nói gì."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Minh Nguyệt khẽ nâng lên một tia dị sắc, có
chút khó xử nói "Phía trước có chuyện xấu đang xảy ra, chúng ta có cần tới